Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
Mấy ngày sau đó, anh ta bắt đầu thường xuyên ghé qua cửa hàng tiện lợi.
Lúc đến nhà anh ta, tôi cũng tranh thủ thu thập được vài dấu vân tay lạ, đưa cho Hà Xương Húc, bên đó phấn khích mãi.
Một ngày nọ, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
“Ba gói khoai tây chiên, một lon coca, mang qua đây.”
Giọng điệu rất đặc trưng, đầy vẻ cợt nhả quen thuộc.
“Khoan đã, anh là ai vậy?”
Tôi cảm thấy anh ta hơi quá mức thân thiết rồi đấy.
Anh ta cười, cười một lúc rồi mới nói:
“Biết nhà tôi ở đâu rồi đúng không, mau mang tới đi.”
“…”
Tôi bỗng bừng tỉnh.
Hóa ra hôm trước đưa tôi về nhà là để làm chuyện này.
Anh ta xem tôi là shipper miễn phí đây mà.
…
Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên ánh mắt đầy kỳ vọng của nhóm Hà Xương Húc khi lấy được dấu vân tay.
… Thế là tôi lại phải đi.
Sau đó, anh ta gọi tôi mang đồ tới mấy lần nữa.
Nhẹ thì không sao, lần này lại bắt tôi mang cho anh ta cả bình nước hai lít.
“Đồ nặng thế, nhà anh lại không có thang máy, tôi không đi.”
“Cũng đâu đến mức đó? Tôi nhớ hồi cấp ba em nâng tạ dữ lắm mà, chút nước này nhằm nhò gì.”
…
Đúng là hồi cấp ba tôi rất khỏe, từng được gọi là… Barbie lực sĩ hay gì đó đại loại thế.
Xách hai bình nước leo tầng đúng là chuyện nhỏ đối với tôi.
Nhưng tôi lại không muốn thể hiện sự… dũng mãnh của mình trước mặt anh ta.
Dù nghĩ vậy, tôi vẫn hổn hển mà mang nước lên cho anh ta.
Ai bảo anh ta bây giờ là đối tượng tình nghi nguy hiểm, ai bảo anh ta đang bị bên hình sự theo dõi.
Lúc sắp leo đến nơi, tôi chợt hiểu cảm giác của Sa Tăng, người luôn âm thầm chịu khó gánh vác trong < Tây Du Ký> là thế nào.
Tôi xách hai bình nước, xắn tay áo, chăm chỉ mà đảm đang.
Trên bậc cầu thang phía trước, Lục Thương mặc vest, miệng ngậm điếu thuốc.
Anh ta đang hờ hững ôm eo một cô gái.
Người phụ nữ kia cũng ngậm điếu thuốc, ngửa đầu lên.
Châm lửa từ đầu thuốc của anh ta.
…
Tôi chợt nhớ đến câu Lục Thương từng nói:
“Dép hồng là mua cho bạn gái.”
Thì ra anh ta thật sự có bạn gái.
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy anh ta đang nói dối chứ?
7
Là một cảnh sát chìm.
Có một kỹ năng căn bản đến không thể căn bản hơn – đó là nhớ mặt người.
Vì vậy khi nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm của người phụ nữ trước mặt.
Phản xạ đầu tiên của tôi là muốn lấy còng từ túi áo ra.
Nhưng tôi quên mất, trong lúc làm nhiệm vụ nằm vùng, tôi không thể mang theo thứ đó.
Cuối cùng tôi chỉ có thể lúng túng nhét tay lại vào túi áo.
Nở một nụ cười rạng rỡ với họ.
“Hi~”
Cả hai người đó đều nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Nếu tôi không nhớ nhầm.
Người phụ nữ trước mặt nằm trong danh sách truy nã.
Là bà chủ của sòng bạc ngầm lớn nhất ở khu phía Bắc thành phố.
Lục Thương mà dính dáng đến loại người như vậy…
Thì còn tốt đẹp được bao nhiêu?
Thật ra khi Hà Xương Húc nói với tôi, nghi phạm lần này là Lục Thương.
Tôi vẫn chưa dám tin.
Có thể là do lớp bộ lọc ký ức thời niên thiếu.
Có thể là do những chuyện từng trải qua.
Tất cả đều khiến tôi không nỡ nghi ngờ anh ta là loại người như vậy.
Hồi trước, dù anh ta không học giỏi, nhưng tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ bước lên con đường phạm pháp.
Nhưng rất rõ ràng, một người làm ăn đàng hoàng, sao lại dây dưa với một tội phạm truy nã?
…
“Đang nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”
Một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt tôi.
Ánh mắt tôi bị hút theo, sau đó nhìn vào khuôn mặt anh ta, vẫn là nụ cười vô hại ấy.
… Hình như người phụ nữ đó đã đi rồi.
Chắc chắn bây giờ tôi không thể đuổi theo, vì nếu như thế sẽ lộ thân phận.
Nhưng tôi cũng không muốn ở lại cùng chỗ với Lục Thương nữa.
Vì thế tôi quay người, bước nhanh ra cầu thang.
Anh ta chạy theo sau tôi, gọi tên tôi.
Tôi bước nhanh hơn, cho đến khi bị anh ta ôm lấy.
“Sao thế?”
“Trêu em chút mà đã giận rồi à?”
Giọng điệu của người đàn ông vẫn cợt nhả như thường.
Khiến tôi không khỏi nhớ đến hồi còn trẻ, anh ta từng dùng bút khẽ gẩy tóc tôi.
Cũng là giọng nói lười biếng, không chút để ý mà lại đầy nhiệt tình ấy.
Nhưng lần này, tôi hất tay anh ta ra.
Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi thật sự nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Gằn từng chữ hỏi anh ta:
“Rốt cuộc anh đang làm công việc gì?”
…
Không phải với thân phận một cảnh sát.
Cũng không phải với thân phận của một người nằm vùng cố tình tiếp cận anh ta để điều tra.
Mà là… Với thân phận một cô gái, đã từng thật lòng rung động vì anh ta suốt những năm tháng tuổi trẻ.