Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Không biết vì sao.
Rõ ràng mặt trời đã lặn, nhưng ánh sáng vẫn chói đến nhức mắt.
Người đàn ông đứng trên bậc thềm cao hơn tôi một bậc.
Tay đút túi, nhìn tôi không chút biểu cảm.
“Em hỏi tôi cái này à?”
Ánh nắng không chiếu vào mắt anh ta, nơi ấy vẫn tối tăm đến đáng sợ.
“Trước khi hỏi, em trả lời tôi trước đã.”
“Tại sao phải cố tình tiếp cận tôi?”
“……”
Thì ra, anh ta biết cả rồi.
Biết rằng mục đích của tôi không đơn thuần.
Tôi cụp mắt xuống.
Mở miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
Rồi tôi nghe thấy tiếng người đàn ông cười khẩy bên trên đầu.
“Xem ra, chúng ta đều không định thật lòng với nhau.”
“……”
Đó là câu cuối cùng anh nói với tôi ngày hôm đó.
Anh lướt qua tôi, quay lưng bước vào bóng tối.
8
“Điều duy nhất tôi chắc chắn là Lục Thương có cấu kết với chủ sòng bạc đó.”
“Đừng bắt tôi làm nằm vùng cho các anh nữa.”
Trong căn phòng trọ, tôi nói với Hà Xương Húc đang ngồi đối diện.
Nơi này coi như là "nhà" của tôi, cũng là nơi tôi liên lạc với nhóm cảnh sát hình sự như Hà Xương Húc.
Người đối diện đưa tay day trán.
“Mục tiêu của chúng tôi không chỉ là bắt Lục Thương.”
“Cô đoán xem một kẻ từng có tiền án như hắn, làm sao từng bước leo lên ghế tổng giám đốc được?”
“Sau lưng hắn còn có thế lực lớn hơn nữa.”
“Mục tiêu của chúng tôi là nhổ tận gốc thế lực đó.”
“……”
Tôi ừ một tiếng, gật đầu.
“Ừm, không tệ, vất vả cho các anh rồi, cố lên nhé.”
“Tôi về lại vị trí của mình đây…”
Cổ tay tôi bỗng bị ai đó giữ chặt.
Hà Xương Húc nhìn tôi, trầm giọng nói:
“Cảnh sát Trần, hình như cô hơi căng thẳng.”
“Có thể cho tôi biết, vì sao cô lại tránh né Lục Thương như vậy không?”
……
Vì sao tôi lại tránh né Lục Thương.
Khi đó bọn họ đều nói tôi từ chối Lục Thương.
Thật ra không phải vậy.
Tôi… đã từng ở bên anh.
9
Tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lục Thương khi học cấp ba.
Hôm ấy là lễ hội văn hóa, tôi vì thi không tốt nên trốn vào một phòng học hẻo lánh trong khu nhà phía tây khóc.
Mà Lục Thương lại trốn ở đó để ngủ.
Anh bị tôi đánh thức nên ngồi dậy, tóc hơi rối, rất điển trai, nhưng đôi mắt tối đen nhìn người khiến người khác e ngại.
Đang lén khóc mà bị phát hiện, tôi chỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Toà nhà này bình thường vốn vắng người, giờ lại có đông người đến, chắc toàn là đám côn đồ.
Tôi có chút sợ hãi, không biết nên chạy đi đâu.
Thì bất ngờ bị anh kéo vào lòng.
Anh nắm tay tôi, lôi tôi núp sau hàng tủ ở cuối phòng học.
Đến giờ tôi vẫn nhớ mùi xà phòng sạch sẽ thoảng qua chóp mũi đó.
Tôi cứ nghĩ chắc trên người anh sẽ có mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, nhưng lại chẳng có gì cả, chỉ có hương xà phòng nhè nhẹ khiến tôi bỗng cảm thấy an tâm.
Tôi không phát ra được tiếng, cũng không nhìn rõ mặt anh, tiếng ve mùa hè kêu vang bên tai.
Lúc đó, bọn con trai mười bảy mười tám tuổi đang ở giai đoạn nổi loạn.
Những thứ cấm kỵ, những video không được chiếu đều muốn xem thử một lần.
Vì thế, không lâu sau, cùng tiếng cười cợt của đám côn đồ.
Trong phòng học bắt đầu vang lên tiếng video…
Chính là âm thanh hỗn độn của đàn ông phụ nữ trong những bộ phim đó.
Giống như chưa đủ ngại, bọn họ còn tăng âm lượng lên.
……
Tôi cố gắng lắng nghe tiếng ve kêu.
Nhưng lúc ấy thật sự quá xấu hổ.
Vì trốn chung nên tôi và anh kề sát nhau.
Vải áo sơ mi không ngăn được hơi nóng từ người kia, hương xà phòng như bong bóng len vào mũi.
Vì ngày mùa hè khô nóng, mồ hôi chảy ra dính lên nhau là điều không thể tránh khỏi.
Không biết đã bao lâu, đoạn phim cũng kết thúc, đám côn đồ lục tục rời đi.
Tôi cứng đờ, đến khi nghe tiếng rên trầm từ người thanh niên mới giật bắn người ngồi bật dậy.
“Xin… xin lỗi, tôi…”
Có nên xin lỗi không, tôi cũng không biết nữa.
Tôi chỉ thấy đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được chuyện gì.
Anh vẫn giữ tư thế đó, nhưng không nhìn qua tôi.
Rất kỳ lạ, ánh mắt tôi lại dừng ở tai phải của anh, khá nhiều khuyên tai, đúng tiêu chuẩn của một học sinh hư.
Xuất hiện ở nơi này, chắc anh cũng không phải người tốt lành gì.
Cuối cùng tôi vẫn chạy trối chết.
……