Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn biết đám côn đồ hay đến toà nhà phía tây, tôi không nên quay lại đó.
Nhưng không hiểu sao, tôi cứ cách vài hôm lại mò đến.
Tôi không biết mình đang tìm ai, cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Cho đến một ngày, tôi bước vào phòng học, thấy người con trai đang ngủ trên bục giảng.
Bục khá rộng, nhưng vẫn không đỡ được vóc người cao lớn của anh, nên đôi chân anh buông thõng xuống, cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ.
Anh ngủ say thật, không cần quan tâm đến điểm số, tự do tư lự đến vậy sao?
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, giơ tay định chạm vào tóc anh.
Thì bất ngờ bị anh nắm lấy cổ tay.
Tôi rơi vào đôi mắt sâu như đêm tối, như một con thú lặng lẽ trong màn đêm ấy.
Cho đến khi anh khẽ thở dài:
“Hóa ra là em à.”
“……”
Sau đó, thiếu niên ngồi trên bục, chống cằm trò chuyện, chúng tôi trao đổi tên.
Từ đó, tôi hay đến đó học bài.
Trong khi tôi làm bài, anh sẽ nằm bên cạnh ngủ.
Khi ấy tôi còn thấy lạ, sao đám côn đồ kia không quay lại nữa, sau mới biết, Lục Thương chính là đại ca của chúng.
Có lần anh đánh nhau bị thương đầy mình, tôi còn đi mua thuốc giúp anh băng bó.
“Sao tụi khác đánh nhau em lại ghét bỏ.”
“Còn anh đánh thì em lại giúp anh băng vết thương?”
Hoàng hôn, trong phòng học, anh chống cằm nhìn tôi.
Ánh mắt đầy tự đắc, khiến tôi chỉ muốn đập cuộn băng gạc vào gáy anh.
Tôi cố tình lấy cồn iốt chà mạnh vào vết thương, anh khẽ rên.
Tựa đầu lên tay, nhưng lại nắm lấy cổ tay tôi.
“Mưu sát chồng à?”
“……”
Phải, lúc đó, tôi và anh đã bên nhau.
Đoạn tình cảm này rất bí mật, như chỉ có hai người biết.
Khi tôi làm bài, anh sẽ ở phía sau kéo tôi vào lòng.
Ngón tay như lơ đãng lướt qua mép sách của tôi.
Khi ngủ bên cạnh, anh cũng không chịu nằm nghiêm chỉnh.
Mà nhất định phải gối đầu lên chân tôi.
Loại người như Lục Thương, trong miệng cha mẹ chính là “học sinh không có tương lai”.
Nhưng tôi lại bị chính kiểu người như anh cuốn hút.
Trên người anh có cảm giác vỡ vụn như gần như xa, khi đó tôi không biết anh đang gánh chịu nỗi đau gì.
Tôi chỉ muốn, ở bên anh.
Dù chỉ thêm một giây, cũng là tốt rồi.
Nhưng, có câu, tình đẹp luôn chóng tàn.
Lên lớp 12, tôi bận rộn chuẩn bị hồ sơ du học.
Số lần gặp anh cũng ít đi.
Chúng tôi đều mông lung về tương lai, ít nhất là tôi thì vậy.
Lớp 12 tổ chức lễ hội văn hóa cuối cùng, mọi người bận rộn chuẩn bị tiết mục biểu diễn.
Bất ngờ, một nam sinh ít ai để ý trong lớp gọi tôi lại.
Cậu ta đeo kính gọng đen, mái tóc dày che mắt, nói giáo viên nhờ đi lấy đạo cụ cùng.
Là bạn học, tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý.
Nhưng khi đi theo cậu ta, tôi nhận ra chỗ chúng tôi tới ngày càng hẻo lánh.
Cậu ta là bạn cùng lớp suốt ba năm, mà lúc đó chưa ai đủ tuổi thành niên, tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm gì tôi.
Nhưng tôi vẫn cẩn thận, nhắn tin báo vị trí cho Lục Thương.
Chỗ cậu ta dẫn tôi đến là khu nhà phía tây, vì thường xuyên đến đây cho nên tôi biết nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Làm gì có đạo cụ nào ở đó.
Tôi dừng lại hỏi cậu ta có đi nhầm không.
Thì cậu ta bất ngờ kéo tay tôi:
“Tớ thích cậu!”
“Cho tớ ở bên cậu được không?”
Tôi hoảng hốt.
Tôi và cậu ta trước giờ không có liên hệ gì.
Cả người cậu ta run rẩy, lảm nhảm trước mặt tôi.
“Tớ thích cậu lâu lắm rồi.”
“Cậu biết không? Mỗi giây mỗi phút tớ đều nghĩ đến cậu, chụp rất nhiều ảnh của cậu.”
“Cậu biết không, tớ còn lắp camera đối diện nhà cậu.”
“Có lúc còn thấy cậu thay đồ, dáng người của cậu thật sự rất đẹp, hề hề hề…”
Cậu ta móc điện thoại ra, cho tôi xem.
Thật sự, toàn là ảnh của tôi.
Hình nền khóa, màn hình chính, biểu tượng app đều là ảnh tôi.
Hơn nữa còn có vài góc chụp… riêng tư đến không thể riêng tư hơn.
Cậu ta đặt camera trong nhà vệ sinh nữ sao? Tôi lạnh toát, lùi lại mấy bước, không nghĩ ngợi gì chạy đi.
Nhưng cậu ta ở đằng sau túm lấy tôi.
Ôm tôi từ phía sau.
Rõ ràng cũng là vòng tay con trai, sao cái ôm của Lục Thương và cậu ta lại khác nhau đến thế?
Tôi giãy giụa kịch liệt, nhưng một nữ sinh làm sao đấu lại một nam sinh sắp trưởng thành.
Tôi vùng vẫy dữ dội, khiến cậu ta bắt đầu xé áo tôi.
Cậu ta điên rồi, định làm chuyện đó ngay tại đây.
Nơi này là tầng hai, xuất phát từ bản năng tự vệ, tôi bắt đầu đánh đấm cậu ta.
Cậu ta va mạnh vào lan can hành lang.
Sau đó, biến cố xảy ra –
Lan can cũ kỹ gãy rầm, cậu ta ngã xuống theo.
Cậu ta cố nắm tay tôi, nhưng không kịp, sau đó rơi thẳng xuống.
Phía dưới là nền xi măng, mắt cậu ta mở to, đầu bắt đầu loang máu.
Đúng lúc ấy, tôi quay đầu.
Đối diện với Lục Thương đang vội vàng chạy tới.
……
Khoảng khắc đó, tôi thật sự không biết phải làm gì.
Tôi chỉ sững sờ đứng đó, nhìn anh, sau đó anh đi tới ôm lấy tôi.
Hương xà phòng quen thuộc xộc vào mũi, khiến tôi dần tỉnh lại.
Tôi cảm nhận được bàn tay anh dịu dàng xoa đầu tôi.
Anh dỗ dành tôi.
"Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ..."
Toàn thân tôi run rẩy, níu chặt tay áo anh, hỏi liệu có phải nam sinh kia đã chết rồi không.
Sau đó, tôi thấy anh đặt tay lên vai tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói:
"Chuyện xảy ra ở đây, em đừng kể với ai hết."
"Em cứ về nhà như bình thường, quên hết mọi chuyện đi, được không?"
Khoảnh khắc đó, tôi biết anh định làm gì rồi.
Tôi lắc đầu dữ dội.
"Không được, không được, chúng ta báo cảnh sát đi, Lục Thương."
"Em sẽ giải thích rõ ràng với các chú cảnh sát, nhiều lắm cũng chỉ coi là phòng vệ quá mức, chỉ bị giam vài năm thôi..."
"Nhưng phòng vệ quá mức thì vẫn sẽ bị ghi vào hồ sơ, còn việc du học của em thì sao?"
Chỉ một câu nói đó thôi, đã lập tức cắt đứt mọi sự run rẩy và cầu xin của tôi.
Tôi đột nhiên cảm nhận được anh cúi xuống, hôn lên đôi môi đang run rẩy của tôi.
"Đừng sợ, chuyện ở đây để anh lo, được không?"
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ nhất, tôi thấy gương mặt cười tươi của người thiếu niên.
Anh vươn tay, lần cuối cùng khẽ chạm vào tóc tôi.
"Dù sao thì anh cũng chẳng có gì cả."
"Thà để bé ngoan nhà anh được vào một trường đại học thật tốt, nhé?"
...