Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về sau, cậu bạn học kia được đưa đi cấp cứu nhưng không qua khỏi, đã chết.
Chính Lục Thương là người báo cảnh sát.
Sau đó, anh còn cố tình rêu rao rằng đang theo đuổi tôi.
Về sau nữa, vì nhiều chi tiết liên quan đến quyền riêng tư của trẻ vị thành niên, cảnh sát không công bố thêm gì nhiều.
Nhưng tôi có thể đoán được.
Chuyện này chắc sẽ được định là: Lục Thương không chịu nổi việc tình địch lén chụp ảnh riêng tư của tôi.
Nên đã đánh nhau với cậu ta, cuối cùng cậu ta chết do tai nạn.
Còn Lục Thương có bị giam hay không, tôi thực sự không biết.
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại anh nữa, cảnh sát đã bảo vệ vụ án rất kỹ, khi đó trong trường đồn nhiều nhất cũng chỉ là Lục Thương đang theo đuổi tôi.
Nhưng suốt những ngày đó, tôi bắt đầu mất ngủ triền miên.
Lục Thương đã làm gì sai đâu, tại sao lại phải gánh vác mọi thứ vì tôi?
Tôi không cần đi du học nữa, học bổng cũng không cần, tôi không thể cứ thế nhìn Lục Thương gánh chịu tất cả thay tôi được.
Điều đó khiến tôi cảm thấy mình là người bạn gái đê tiện và vô sỉ nhất của anh.
Tôi viết một bức thư rất dài, gửi cho viên cảnh sát điều tra vụ việc lúc đó.
Tôi nói rằng mọi chuyện là do tôi làm, yêu cầu họ đến bắt tôi.
Nhưng bức thư ấy, cuối cùng bặt vô âm tín.
Tôi không bao giờ gặp lại Lục Thương nữa.
Cũng không thể tìm được viên cảnh sát điều tra khi xưa.
Ngược lại, mọi thủ tục đi du học lại ngày càng thuận lợi.
Cuối cùng, tôi lên máy bay.
Rời xa mảnh đất mình đã sống hơn chục năm, và cả cội rễ mang tên Lục Thương cắm sâu trong tim tôi.
...
Những năm này, dù tôi đã làm cảnh sát.
Tôi vẫn không tìm được tung tích của Lục Thương, cho đến khi anh xuất hiện rầm rộ trước công chúng.
Còn có, Hà Xương Húc nói với tôi, anh là nghi phạm phạm tội.
Nên tôi không biết phải đối mặt với vụ án trước mắt như thế nào.
Nếu thật sự là như vậy, nếu Lục Thương thật sự đã sa vào con đường phạm pháp.
Vậy có phải tôi đã chính tay đẩy anh vào địa ngục không lối thoát hay không?
Phải chăng năm ấy anh thật sự bị giam giữ, sau khi ra tù không tìm được việc làm, mới đi vào con đường sai trái…
Vậy thì bao năm qua, cái gọi là chính nghĩa của tôi với tư cách cảnh sát rốt cuộc là gì?
Tôi còn xứng làm một cảnh sát nữa không?
Ngoài cửa sổ, gió thu se lạnh mang theo từng cơn tiêu điều.
Tôi hé môi, vừa định nói ra ý định từ chức thì chuông cửa vang lên.
Tôi và Hà Xương Húc đều sững lại.
Giờ này ai đến tìm tôi?
Tôi theo bản năng nghĩ là bà bán rau dưới nhà mang rau đến, liền đứng dậy mở cửa.
Kết quả, đập vào mắt tôi là một đôi mắt sâu thẳm u tối.
Lục Thương mặc vest, đứng trước cửa.
Tay đút túi quần, hơi cúi người nhìn tôi.
"…"
Tôi sững người, đầu óc như sắp nổ tung.
Sao anh lại biết chỗ này? Làm sao tìm được đến đây?
Có lẽ vì tôi quá lâu không có hành động, Hà Xương Húc trong nhà gọi tôi hai tiếng, rồi cũng đi ra.
"Vãn Vãn, cô sao… vậy?"
Thế là, anh ta bắt gặp tôi và Lục Thương.
Tôi nghe thấy người đàn ông phía sau cười khẽ, vươn tay ôm lấy tôi.
Má anh cọ nhẹ qua cổ tôi.
Anh nhìn Hà Xương Húc bằng ánh mắt đầy thách thức.
"Vãn Vãn?"
"Gọi thân mật thế sao?"
10
“……”
Một khoảng lặng bao trùm.
Lúc này điều khiến chúng tôi lo lắng nhất chính là, liệu Lục Thương có biết thân phận của Hà Xương Húc hay không.
Hà Xương Húc không giống tôi, anh ta là cảnh sát, tên thật có thể tìm thấy ngay trên trang web chính thức.
Cả hai chúng tôi đều không dám manh động.
Cho đến khi Lục Thương đưa tay vén sợi tóc của tôi ra sau tai, hỏi:
“Không định giới thiệu anh ta với tôi à?”
“……”
Cả tôi lẫn Hà Xương Húc đều thở phào nhẹ nhõm.
Hà Xương Húc tiến lên, đưa tấm danh thiếp giả đã chuẩn bị sẵn:
“Chào anh, tôi tên là Hà Dũng.”
“Là bạn đại học của Vãn… của Trần Vãn Vãn.”
“……”
Lục Thương vòng tay ôm eo tôi, nhưng không nhận lấy danh thiếp.
Anh như cố tình khiến bầu không khí thêm gượng gạo, khiến Hà Xương Húc khó xử.
……
“Haha, Trần Vãn Vãn, đây là bạn trai cô à?”
“Tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại sau!”
Hà Xương Húc gãi đầu, chuồn nhanh hơn cả thỏ.
……Còn không quên gán luôn danh phận “bạn trai” cho Lục Thương.
Cánh cửa phòng đóng lại, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi nhanh:
“Làm sao anh biết nhà tôi ở đâu?”
“Rõ ràng tôi chưa từng nói với anh mà?”
“Anh dùng thủ đoạn phi pháp gì đúng không…”
Câu hỏi của tôi bị người đàn ông ngắt lời, anh day day trán:
“Chờ chút.”
……
“Chờ cái gì?”
Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang định làm gì.
Sau đó…
Khuôn mặt anh đột nhiên tiến sát lại.
Tôi bị anh hôn bất ngờ đến mức không kịp phản ứng.
……