Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nụ hôn của anh không thô bạo, trái lại còn có chút dịu dàng và cẩn trọng.
Nhưng mà…
Anh đang làm cái gì vậy???
???
Tôi ngửi thấy một chút mùi rượu trong hơi thở của anh.
Tên này đã uống rượu???
Tôi giãy ra, anh lại nheo mắt dựa vào tôi, tai đỏ bừng, đúng là say thật rồi.
Cả người anh mềm oặt, tôi đẩy anh nằm xuống ghế sofa.
Tôi ngồi xuống trước mặt anh, giơ một ngón tay ra lắc lắc:
“Đây là mấy?”
Anh nhìn chằm chằm tôi cười.
“……”
Tôi thở dài, nghiêm túc nhìn anh, sau đó gằn từng tiếng hỏi:
“Anh… đạt được tất cả những thứ hiện tại bằng cách chính đáng đúng không?”
“……”
Gió ngoài cửa sổ làm rèm nhẹ đung đưa.
Người đàn ông vẫn chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Một lúc sau, anh ngoắc tôi lại gần.
Hình như anh nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.
Tôi đành phải ghé sát lại, hy vọng anh nói lại lần nữa.
Hơi thở nóng rực phả vào tai, là tiếng cười nhẹ của anh, rồi anh bất ngờ siết lấy eo tôi.
Sau đó.
Một cảm giác ẩm nóng xa lạ truyền từ vành tai lan khắp toàn thân.
Anh anh anh anh anh…
Liếm tai tôi.
……
Trong chốc lát, đầu óc tôi rối tinh rối mù, chẳng nghĩ được gì nữa.
Tôi lập tức giữ khoảng cách với anh.
Nhưng anh lại nghiêng đầu, chậm rãi quan sát tôi.
Tôi thật sự không biết đầu óc anh còn tỉnh táo hay không!!!
Tôi như kẻ bại trận, hoảng hốt bỏ chạy về phòng mình, khóa trái cửa lại.
Lúc này, điện thoại sáng lên.
Tôi cúi đầu nhìn, trong hộp thư đến vừa nhận được hai tin nhắn mới.
Từ Hà Xương Húc.
“Nếu mọi chuyện bắt đầu từ cô.”
“Vậy cho dù là địa ngục, cô cũng phải cùng anh ta đi đến cùng.”
11
“Chuyện tôi nói hôm trước, anh nghĩ thế nào rồi?”
Sáng thứ hai, trong cửa hàng tiện lợi, tôi nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, nhắn tin cho Lục Thương.
Chẳng bao lâu sau, hai tin nhắn được gửi tới:
“Phải dùng tin nhắn à?”
“Không muốn thêm WeChat tôi sao?”
“……”
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người nào đó cười cợt khi gõ mấy dòng này.
Tôi đáp lại:
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc anh có đồng ý không?”
“Đồng ý gì cơ?”
Bên kia cố tình giả vờ không hiểu.
Tôi hít sâu một hơi, đánh từng chữ:
“Rốt cuộc anh có đồng ý ở bên tôi không?”
“……”
Chỉ còn lại một khoảng im lặng kéo dài.
Tôi đặt điện thoại xuống, vò đầu bứt tóc trong khó chịu.
Tại sao tôi lại tin lời mấy người bên Hà Xương Húc chứ, cái gì mà “Cô tỏ tình với anh ta chắc chắn thành công.”
“Cô tỏ tình thành công rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ moi được tin.”
“Có tin rồi, nhất định chúng tôi sẽ bắt được tội phạm.” Toàn mấy lời linh tinh này.
Sau một hồi im lặng.
Lục Thương gửi cho tôi một tin nhắn:
“Để tôi suy nghĩ đã.”
“……”
Tôi đề nghị nhà mạng phát triển tính năng thu hồi tin nhắn SMS, tôi thật sự muốn thu lại mấy câu vừa gửi đi!
Tôi đang rầu rĩ ở quầy thu ngân.
Một lon Coca lạnh chạm lên trán tôi.
Cảm giác lạnh buốt khiến tôi rùng mình một cái.
Đang định chửi thầm vị khách nào mà vô duyên thế, tôi lại bắt gặp đôi mắt sâu thẳm.
“……”
Tôi ngày càng không hiểu nổi cảm xúc của mình khi đối diện với Lục Thương.
Cảm giác chẳng khác gì lần đầu gặp anh hồi còn trẻ.
“Sao anh lại đến đây?”
Tôi hung hăng lườm anh.
Anh bật cười:
“Ai quy định tôi không được mua đồ ở cửa hàng dưới nhà mình?”
“……”
Lý lẽ chính xác, không thể phản bác.
Tôi đưa đồ cho anh, nhưng anh lại đứng im ở quầy không rời đi.
Lần này lại là gì nữa…
Tôi vừa định mở miệng, đã bị anh nắm lấy tay.
Tôi luôn tự hỏi, sao anh có thể tự nhiên làm ra những hành động thân mật như vậy với một người đã nhiều năm không gặp?
“Buổi tối đi ăn cùng tôi nhé?”
Anh nhìn vào mắt tôi, hỏi một cách bình thản.
Tôi vừa định nói “dựa vào đâu”, thì anh đã dùng tay khẽ vuốt nhẹ lòng bàn tay tôi.
“Đi cùng tôi.”
“Rồi tôi sẽ nói cho em biết tôi đang làm gì.”
“……”
Con người luôn có những lý do bất đắc dĩ.
Tôi nghĩ như vậy khi đeo lên cổ sợi dây chuyền trông như đồ trang sức cao cấp, nhưng thực chất là camera siêu nhỏ.
Nghĩ lại, từ khi làm cảnh sát đến giờ, đã lâu lắm rồi tôi không mặc váy.
Cho nên, khi mặc bộ lễ phục anh chuẩn bị, chính tôi cũng hơi bất ngờ.
Làm sao anh biết chính xác số đo của tôi như thế?!
……
Người đàn ông ngồi trong xe ngước nhìn tôi.
Anh không giấu nổi ánh nhìn kinh ngạc, ngược lại khiến tôi hơi lúng túng.
Đây là lần đầu tiên, ngoài lúc ở cửa hàng tiện lợi hay các buổi tụ tập, tôi thấy anh mặc đồ trang trọng.
Tôi mới có thể cảm khái, anh đã thật sự thay đổi.
Những góc cạnh sắc bén của thời niên thiếu, giờ đã hóa thành sự sắc bén khắc sâu trong cốt tủy.
Khi anh đứng giữa thương trường mưu mô này, tôi mới hoàn toàn hiểu được, người đàn ông này đã không còn là chàng trai trong ký ức của tôi nữa.
……