Thiếu niên của tôi - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nơi anh đưa tôi đến, nhìn qua chỉ như một buổi tiệc bình thường.

 

Tôi vốn không thường tiếp xúc với giới thượng lưu này.

 

Nhưng ngay cả tôi cũng nhận ra vài gương mặt quen thuộc trên TV.

 

Điều này càng khiến tôi thấy kinh hoàng.

 

Nếu những người bắt tay với Lục Thương đều có vấn đề.

 

Tôi không dám tưởng tượng thế lực đứng sau anh lớn đến mức nào.

 

……Không biết đám người Hà Xương Húc có thật sự khuấy động được chiếc đòn bẩy to lớn này không.

 

Camera giấu kín vẫn đang âm thầm ghi lại mọi thứ.

 

Phạm vi ảnh hưởng của Tập đoàn Nhật Hải ở thành phố chúng tôi có lớn không?

 

Thật ra thì cũng không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng.

 

Không ít nhân vật có tiếng đang nịnh bợ Lục Thương.

 

Tôi không thích xã giao từ nhỏ, nên đứng cách xa anh, vừa ăn bánh vừa quan sát từng gương mặt.

 

Thực ra cũng là để ghi nhớ được nhiều đặc điểm đặc thù của những người này hơn.

 

Cho đến khi có người bất ngờ ôm tôi từ phía sau.

 

Vị trí đang đứng khá khuất, Lục Thương ấn tôi lên cạnh chiếc bàn trưng bánh ngọt.

 

Chiếc váy dạ hội thiết kế hở eo, nên anh có thể ngang nhiên đặt tay lên đó.

 

Anh còn cố tình dùng vết chai trên ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da tôi.

 

Khiến tôi rúc vào lòng anh.

 

“Tôi có chút việc cần xử lý.”

 

“Ở đây chờ tôi, ai nói chuyện cũng đừng để ý.”

 

Anh ghé sát tai tôi nói, cho nên người ngoài nhìn vào sẽ tưởng chúng tôi đang thân mật.

 

Anh cúi đầu, xoắn lấy lọn tóc xoăn của tôi.

 

“Hửm? Bé ngoan.”

 

……Bé ngoan.

 

Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại xưng hô này.

 

Trên đời này, chỉ có mình anh gọi tôi như thế.

 

Trong cơn mơ hồ, tôi bị anh xoa đầu nhẹ một cái, nhìn theo bóng lưng anh rời đi.

 

……Nhưng tôi có thể cứ để anh đi như vậy sao?

 

Tôi chỉnh lại váy để tiện hành động hơn, rồi âm thầm bám theo.

 

Rõ ràng Lục Thương rất quen thuộc với khách sạn này, tôi thậm chí nghi ngờ có phải nơi này là tài sản dưới tay anh không.

 

Suốt đoạn đường không gặp ai, rất thuận tiện cho việc theo dõi của tôi.

 

Thật lòng mà nói, làm cảnh sát chìm, tôi từng theo dõi không dưới một trăm người.

 

Đi qua bảy tám lối rẽ, tôi chắc chắn anh chưa phát hiện ra tôi.

 

Khách sạn này lớn hơn tôi tưởng, đường đi cũng rối rắm hơn.

 

May mà không đi quá lâu, Lục Thương dừng lại ở một khu sân vườn hẻo lánh.

 

Sau đó tôi thấy một gã mặt có vết sẹo dài, đang trói một người không ngừng giãy giụa.

 

Gã mặt sẹo đá tên bị trói mấy cái, hỏi Lục Thương:

 

“Sao anh lại để phóng viên lọt vào đây?”

 

Lục Thương không thay đổi sắc mặt, ngồi xổm xuống kiểm tra người phóng viên đầy thương tích đó.

 

Sau đó tôi thấy anh lấy ra hai thiết bị gì đó trên người người phóng viên kia, chắc là máy nghe trộm, rồi bẻ nát.

 

Phóng viên vẫn đang phát ra tiếng ú ớ, gã mặt sẹo lại đá thêm mấy cái.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một mặt khác của Lục Thương, bình tĩnh mà tàn nhẫn.

 

“Là sơ suất của tôi, tôi sẽ đến xin lỗi ông Hách.”

 

Gã mặt sẹo rõ ràng không quan tâm, phẩy tay:

 

“Thôi bỏ đi.”

 

Hắn lấy điếu thuốc trong túi ra ngậm lên miệng, sau đó nhướng mày với Lục Thương:

 

“Còn cô bạn gái kia của anh là sao? Nghe nói là mối tình đầu của anh à?”

 

“……”

 

Chuyện đột nhiên kéo tới tôi, tôi cũng theo bản năng nín thở.

 

Chợt nghe Lục Thương nói:

 

“Chơi chơi thôi.”

 

……Thật sự chỉ là chơi chơi mà thôi.

 

Tôi cũng không đến mức rối loạn chỉ vì một câu nói của anh, nhưng đúng lúc này, không biết một con mèo từ đâu ra chạy tới, kêu “meo meo” với tôi hai tiếng.

 

……Tôi thật sự cạn lời, sao đáng yêu như thế mà lại xuất hiện đúng lúc này, phá hỏng chuyện của tôi chứ?

 

Thế là, cả hai người trong vườn đều quay lại nhìn về phía tôi đang nấp.

 

“Là mèo à?”

 

Tôi nghe thấy gã mặt sẹo nói.

 

“Không biết.”

 

Sau đó là giọng Lục Thương.

 

Tôi chết chắc rồi, chỗ này căn bản chẳng còn góc nào để trốn, nếu còn cứ tiếp tục, thì tôi chỉ có thể bỏ chạy ngay trước mặt bọn họ mất.

 

Trong khi tôi đang do dự lựa chọn.

 

Tôi chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.

 

Ngay khi Lục Thương nhìn thấy tôi, anh có vẻ sững người một giây.

 

Sau đó tôi nghe thấy gã mặt sẹo sau lưng anh hỏi:

 

“Rốt cuộc là cái gì thế? Mèo à?”

 

Tôi và anh trao nhau ánh mắt trong thầm lặng, tôi vĩnh viễn không thể hiểu được, trong đôi mắt tối tăm đó của anh đang nghĩ gì.

 

Tôi nghe anh đáp: “Ừ, là mèo.”

 

Tay người đàn ông phủ lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa.

 

“Xì, tôi biết ngay mà.”

 

Gã mặt sẹo không tiến lại, chỉ nói vọng từ xa với Lục Thương:

 

“Kệ đi! Mau xử lý xong tên phóng viên với tôi.”

 

“……”

 

Tay anh từ đầu tôi chuyển xuống cằm.

 

Ngón tay anh khẽ khàng trêu chọc.

 

Tôi nghe thấy giọng nói mang theo hứng thú của anh:

 

“Tôi còn muốn vuốt mèo thêm chút nữa.”

 

“Anh!”

 

Gã mặt sẹo dừng lại.

 

Lầu bầu vài câu rồi rời đi, có vẻ cũng không làm gì được Lục Thương.

 

“Vậy tôi đi trước đây, anh mau theo đi.”

 

“……”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo