Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không thấy dấu chấm than đỏ.
Tin nhắn đã gửi thành công.
Anh ta bỏ tôi ra khỏi danh sách chặn rồi.
Cầm tiền của người khác thì phải biết điều. Tôi lập tức thu hồi tin nhắn đó, rồi chọn cách nói uyển chuyển hơn.
Tôi chụp màn hình confession wall và còn đính kèm cả hình và chữ.
【Sao lại thế này?】
Màn hình nhanh chóng hiển thị dòng chữ: Đối phương đang nhập...
Tôi nhìn một lúc thì cảm thấy hơi phí thời gian.
Thế là tôi liền thoát ra rồi quay về làm việc của mình.
Xóa mấy trăm tấm ảnh chụp chung trong album.
Xóa luôn cả những ghi chú lưu lại sở thích của anh ta.
Tôi dọn sạch thùng rác, lòng bỗng thấy trống rỗng một mảng.
Tôi kiên nhẫn ngồi chờ tin nhắn của anh ta.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng có thông báo hiện lên.
【Sao?】
Chỉ một chữ, rồi không nói gì nữa.
Tôi cúi đầu chậm rãi gõ từng chữ.
【Tôi chia tay không phải vì anh quá giàu, mà là vì anh đã lừa dối tôi.】
【Bạn của anh đang nói bậy bạ trong khu bình luận.】
Anh ta dường như cố tình lờ đi.
Tôi trả lời anh ta ngay lập tức. Còn anh ta thì phải mất nửa tiếng mới đáp lại.
Giọng điệu lười biếng, thờ ơ như thể đang nói chuyện với người xa lạ.
【Vậy sao?】
【Vậy thì cô tự đi mà giải thích.】
Muốn giải thích, thì trước hết phải thừa nhận mối quan hệ từng có giữa chúng tôi.
Thừa nhận tôi và Trì Hằng đã từng ở bên nhau.
Tựa như xé toạc vết thương đang lên da non, tự buộc hai cái tên vốn đã tách biệt lại với nhau trước mặt thiên hạ.
Tôi không muốn nói.
Tôi im lặng một lúc, rồi chọc nhẹ hai cái vào ảnh đại diện của anh ta.
Coi như là đã vỗ vai “Trì Hằng”.
【Còn giả vờ không hiểu tiếng người nữa là tôi làm powerpoint về anh đấy.】
【Chắc anh cũng không muốn bản trình chiếu profile của mình lan khắp trường đâu nhỉ?】
Trì Hằng: 【……】
Lần này thì nhanh.
Tôi thấy bài đính chính được đăng ngay sau đó.
【Xin lỗi mọi người, tôi nói sai rồi. Anh Bentley thật ra là bên có lỗi, bạn gái cũ của anh ấy không có vấn đề gì.】
Bên dưới là hàng loạt dấu hỏi.
【?】
【Bạn bị đoạt xác rồi hay là đang bị đe dọa đấy?】
Bạn cùng phòng của tôi cũng nhanh chóng tham chiến:
【Có khả năng nào là ngay từ đầu anh ta đã bịa chuyện không?】
Những người khác thấy vậy thì liền hùa theo.
【Không có bằng chứng gì cũng có thể tung tin đồn à? Toàn bóng gió nói bạn nữ không đúng.】
Chiều gió đã đổi.
Trì Hằng nhắn cho tôi.
【Hài lòng chưa?】
Tôi không trả lời.
Và cũng không định trả lời.
7
Sang thu, thời tiết ngày càng trở lạnh.
Lá rơi xào xạc.
Tôi cũng có chút buồn.
Một phần là vì thất tình.
Phần còn lại là vì kỳ thi nghiên cứu sinh.
Có hai lý do chính đáng như vậy, tôi thấy mình hoàn toàn xứng đáng được uống một ly trà sữa để tự dỗ bản thân.
Và rồi tôi tình cờ gặp lại Lộ Lâm ở quán trà sữa.
Anh ấy gọi nước chanh.
Tôi gọi trà sữa thêm đủ loại topping.
Đúng là đã giàu hơn một chút.
Trong lúc chờ đồ, tôi nắm chặt hóa đơn trong tay, rồi bất ngờ quay sang bắt chuyện.
“Chúng ta… học cùng trường sao?”
Anh ấy ngẩng đầu lên.
Ngũ quan rõ nét, khí chất thì trong sáng, sạch sẽ như ánh nắng tháng Mười.
Hồi năm nhất, năm hai, nếu thường xuyên gặp anh ấy, chắc chắn tôi đã đi hỏi thăm tên.
Có lẽ sẽ không đến nỗi rơi vào cái bẫy của Trì Hằng.
Tôi khẽ cúi đầu, rồi lại chợt thấy hơi buồn.
Anh ấy khẽ hạ mi mắt, khóe môi cong lên một chút và nở nụ cười có vẻ bất đắc dĩ.
“Tôi là sinh viên y.”
Tôi khẽ “à” một tiếng và bỗng hiểu ra.
Sinh viên y mà, thời khóa biểu lúc nào cũng dày đặc.
“Vậy thì cậu đúng là người tốt.”
“Bận rộn như vậy mà còn dành thời gian đến nhắc nhở tôi.”
Lộ Lâm nghe thấy thế thì chợt bật cười: “Tấm thẻ người tốt thứ ba.”
Âm thanh máy móc báo số lấy trà bỗng nhiên vang lên.
Trà sữa đã làm xong.
Lộ Lâm tiện tay lấy luôn phần của tôi rồi đưa cho tôi.
Tôi xách túi, quay đầu lại, và bất chợt nhìn thấy Trì Hằng đứng ngoài cửa kính.
Anh ta không gọi gì cả mà chỉ đứng đó hít gió đông bắc lạnh lẽo.
Vẻ mặt lạnh như băng.
Tôi đẩy cửa bước ra ngoài và định giả vờ như không nhìn thấy.
Trì Hằng khẽ nhếch mép, rồi chợt lên tiếng với giọng điệu mỉa mai.
“Chúng ta mới chia tay được mấy ngày đâu chứ?”
8
Chẳng phải anh ta là sinh viên khối tự nhiên sao?
Đơn giản như vậy mà cũng tính không ra.
Tôi thầm nghĩ một lúc, rồi đáp: “Chín ngày.”
Trong chín ngày này, Trì Hằng không liên lạc với tôi, và đương nhiên là tôi cũng không liên lạc với anh ta.
Cũng phải thôi.
Dù sao thì hai người chúng tôi đã chia tay rồi.
Nhưng tôi vẫn chưa xóa anh ta, và cũng không chặn.
Vì sợ anh ta đột nhiên nảy ra ý định đòi lại tiền.
Nhận được tin nhắn của người yêu cũ vẫn còn dễ chịu hơn là đột nhiên nhận được giấy triệu tập của tòa án.
Tôi suy nghĩ lung tung, rồi cũng tự mình hù mình giật mình.
Bây giờ tôi đã nghĩ anh ta rất xấu xa.
Trì Hằng gầy đi một chút và cũng có quầng thâm dưới mắt. Làn da trắng lạnh trông có chút u uất.
“Em cũng biết là mới có chín ngày.”
“Anh nghe nói em và Lộ Lâm đã ở bên nhau, là yêu đương không khoảng nghỉ à?”
Trong khoảnh khắc ấy, những nếp nhăn trong não tôi dường như được vuốt phẳng ra.
Lộ Lâm chưa kịp đi được hai bước đã dừng lại ngay tại chỗ.
Nhất thời ngây người không thể tin nổi mà nhìn anh ta.
Tin đồn lan truyền cũng cần thời gian.
Mười ngày trước, Trì Hằng nói mình là Lộ Lâm.
Thế là tôi nói Lộ Lâm là người yêu của tôi.
Bây giờ, lời ấy lại truyền đến tai Trì Hằng.
Nhân vật và thời gian đan xen làm tôi có chút bối rối.
Sự im lặng của tôi càng khiến anh ta càng thêm tin chắc.
Anh ta bước tới rồi chợt đưa tay giữ chặt vai tôi. Tay anh ta khẽ run, hốc mắt trông cũng có vẻ hơi đỏ.
“Hứa Triêu, sao em có thể như vậy chứ?”
“Lúc anh nói cho em biết sự thật, em không hề ngạc nhiên là vì em đã sớm biết.”
“Em đã sớm quen biết cậu ta.”
Giọng Trì Hằng nghẹn lại.
“Anh đã áy náy rất lâu... không ngờ em lại cứ thế đùa giỡn với anh.”
Đầu óc tôi rối như tơ vò.
Tôi cố vùng khỏi tay anh ta, ly trà sữa suýt nữa đã đổ xuống đất.
“Buông ra!”
“Tôi không có yêu đương không khoảng nghỉ, và cũng không có ý định đùa giỡn anh.”
“Tôi cũng mới biết sự thật… chỉ một ngày trước khi chia tay.”
Lộ Lâm bước tới nhưng lại không nói gì, mà lại bất ngờ thẳng tay đẩy Trì Hằng ra.
Trì Hằng lảo đảo mấy bước, anh ta phải vịn vào tường thì mới có thể đứng vững. Ánh mắt anh ta vì thế cũng lập tức tối sầm lại.
Lộ Lâm đang đứng che chắn trước mặt tôi.
Anh cũng cao, một tay đút túi, tay kia thì vẫn xách ly nước chanh. Giọng nói của anh lúc này đã trầm xuống và lạnh hơn trước.
“Động tay động chân làm gì?”
“Rõ ràng là anh đã mạo danh tôi để lừa cô ấy. Giờ chỉ nghe nói tôi và cô ấy ở bên nhau mà đã không vui rồi à?”
Trì Hằng lập tức bắt lấy từ khóa.
“Tin đồn?”
Anh ta bật cười khẽ.
“Hóa ra là tin đồn à.”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Lộ Lâm chằm chằm với ánh mắt lạnh như cắt.
“Vậy thì anh có tư cách gì mà đứng cạnh cô ấy?”
... Hả?
Còn cần tư cách nữa sao?
Nhà ăn đông như vậy, mỗi ngày đứng cạnh tôi ít nhất cũng phải có vài trăm người.
Tôi chỉ tay xuống mặt đất, rồi lạnh nhạt đáp:
“Đây là trường học.”
“Chỉ cần quẹt mặt là vào được, rồi đứng ở đây.”
“Người ngoài trường thì cần đăng ký trước.”
Trì Hằng nghẹn lời, ánh mắt cũng lập tức chùng xuống và trông phức tạp vô cùng.
Lộ Lâm khẽ cười, giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh:
“Anh nóng quá rồi, uống chút canh mướp đi.”
Tôi kéo nhẹ ống tay áo anh, và giọng cũng bất giác nhỏ xuống.
“Chúng ta đi nhanh thôi.”
“Lát nữa tan học, đông người, kiểu gì cũng bị chụp hình đăng confession wall cho xem.”
Tôi luôn sợ nổi tiếng theo kiểu kỳ quặc.
Như thế thì mặt lắm.
Lộ Lâm nói: “Được.”
Vốn dĩ chỉ cần xoay người là đường ai nấy đi.
Thế nhưng ánh mắt Trì Hằng vẫn dán chặt vào tôi, khiến tôi có cảm giác như có gai sau lưng.
Vì vậy, Lộ Lâm đưa tôi về, đối phương đi cùng tôi một đoạn đường đến tận dưới lầu ký túc xá.
Gió thu nổi lên bốn phía, dưới chân là những chiếc lá khô phát ra âm thanh xào xạc.
Tôi chào tạm biệt anh, nhưng lòng bỗng cảm thấy nặng trĩu.