Tiểu Quất Nhi - Chương 18

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cơ thể của ta cứng lại, ngay cả hành lễ cũng chậm hơn nàng rất nhiều, một tiếng “Dật lang” giữ lại trong cổ không kịp nói ra.

Thật là kỳ lạ, Thư Đáp ứng cùng với Thần Phi ở cùng một tẩm điện, cũng có loại cảm giác mệt mỏi buồn phiền này sao?

“A, ngươi chuyển đến đây rồi.” Lý Quân Khoát biểu tình nhạt nhẽo, nhìn quần áo trên người nàng: “Ngươi mặc đồ màu lam không đẹp, Thượng Y Cục chọn đồ không tốt, ai chọn thì đi lãnh phạt đi!”

Lục Hầu tuyển ngơ ngác, nhìn kỹ trên tay phát run, chiếc khăn màu trắng trên cổ nàng còn đang bay bay trong gió nhẹ nhàng.

“Hoàng, Hoàng.”

“Trở về đi, tìm con đường đúng đắn!”

Ta nhìn thấy nàng xấu hổ, trong lòng xấu xa cảm thấy sảng khoái, sau khi sảng khoái thì lại chột dạ, haizz, hiện giờ ta thật là quá mức nhỏ nhen rồi.

Ta vừa sảng khoái lại vừa tự phỉ nhổ bản thân.

Lý Quân Khoát cùng ta sóng vai đi vào phòng, hầu hết cơm trưa là làm trong phòng bếp nhỏ của ta, trong đó có món vịt quay, là ta học Lạc Thường tại, hơi ngọt một chút, lại còn bỏ thêm một chút mùi dược liệu.

Ăn ngon lại tốt cho sức khỏe.

Đáng tiếc là ta không có thiên phú nấu ăn, Lạc Thường tại dạy ta một buổi trưa, thiếu chút nữa đã chém cái thớt gỗ thành hai nửa, nàng trách ta là đồ làm bậy.

Ta khóc huhu.

“Có vui hơn chút nào không?” Vừa ngồi xuống, Lý Quân Khoát đã hỏi, trong mắt hắn không có sự sắc bén như vừa rồi, nhu hòa giống như một viên ngọc trơn nhẵn được ngâm trong bát nước ấm. “Làm sao? Ấm ức đến nỗi không muốn nói chuyện với trẫm à?”

“Làm gì có!” Ta lầm bẩm, “Dật lang đừng có coi thường người khác!”

“Vậy thì làm sao lại đứng ở cửa giống như môn thần tỏ thái độ với ta?” Hắn cười hỏi: “Nếu ta không trả lời tốt, chẳng phải là không có cơ hội vào nhà dùng cơm ư?”

Ta gắp cho hắn một miếng vịt quay: “Không cho ngài vào cửa, chuyển vào ngay cạnh cũng có cơm trưa, làm sao ngài bị đói được!”

Càng nói càng chua, ta và vội một miếng cơm.

Lý Quân Khoát cười rộ lên, dưới bàn, hắn nhẹ nhàng chạm vào mu bàn chân của ta, ngứa.

“Đúng là trẻ con…” Hắn than thở xong, để miếng vịt nướng vào trong miệng, bằng mắt thường cũng thấy cả người hắn dừng lại.

“Ăn ngon không? Thiếp đã học Lạc tỉ tỉ đó.” Ta hồi hộp không thôi.

“...” Hắn nuốt cả miếng thịt vịt, trả lời mơ hồ, “Mỗi người một vẻ.”

Một lát sau, hắn lại ngơ ngẩn: “Đã lâu không ăn đồ ăn Lạc Thường tại làm… không biết tay nghề của nàng dạo này có thay đổi không.”

Ta: “...”

Ta cứ cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý.

61

Xích mích giữa ta cùng Lưu Hầu tuyển cũng không phải là chỉ có trong một hai lần mà nói được.

Từ thần thái đến động tác chân tay của nàng, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng biến thành một bản sao của ta, hôm qua chúng ta cùng đến cung của Hoàng Hậu thỉnh an, góc độ hành lễ và tư thái không sai chút nào.

Tuy tính tình ta tốt, nhưng bị người khác bắt chước như vậy cũng không thoải mái.

Nhưng Phương Quý nhân lại không thoải mái hơn.

Chúc lục đục giữa hai người ta cũng có nghe nói, dáng người của Lưu Hầu tuyển giống ta, Hoàng Đế thì có thể phân biệt rõ ràng, nhưng một vài tiểu thái giám không để ý lại nhìn nhầm. Mấy ngày trước đây, Lưu Hầu tuyển mang đồ ăn cho Hoàng Đế, tiểu thái giám để nàng vào, lại ngăn trở Phương Quý nhân muốn vào Ngự Thư Phòng. Hai người không gặp nhau thì thôi đi, không ngờ Phương Quý nhân vừa xoay người chưa đi được vài bước đã thấy Lưu Hầu tuyển xấu hổ ngượng ngùng đi ra.

Diệp Dịch Vy xuất thân quý nữ, nàng cũng chỉ khâm phục tỉ tỉ của mình, ngày thường nhìn thấy Lưu Hầu tuyển, cằm hếch lên đến mức có thể treo hài lên đó.

Lúc này so sánh không bằng, làm sao nàng có thể nhịn được cục tức này.

“Đồ hồ ly tinh, bắt chước bừa bãi.” Diệp Dịch Vy lạnh lùng cười, không hề thu liễn chút âm thanh nào, tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Ta thấy Lưu Hầu tuyển khựng người lại trong một chút, lại dường như không nghe thấy mà tiếp tục quay về.

Lưu Hầu Tuyển là Đông Thi, (16) vậy thì chẳng phải ta là Tây Thi ư, Tây Thi là đại mỹ nhân… Ta nghĩ mông lung, phì cười, còn thấy rất vui.

Diệp Dịch Vy thính tai nghe thấy, trợn mắt với ta: “Ngươi đừng vội vàng dát vàng lên mặt mình!”

“Dát vàng hay không thì cũng không liên quan đến ngươi, có tự xưng là quốc sắc thiên hương mà một tháng cũng không được thị tẩm một lần.” Thần Phi châm biếm gay gắt (17), thấy không quen với việc trong cung có người còn kiêu căng hơn cả nàng, nàng cũng đủ tự tin, dù sao cũng là phi.

______

(16) Chuyện về Đông Thi và Tây Thi chắc mọi người đều biết rồi, mình kể lại trong trường hợp có người chưa biết nhé. Tây Thi là một đại mỹ nhân thì ai cũng biết rồi, có tích Tây Thi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nàng cau mày nhăn mặt cũng đẹp khiến người ta mê mẩn, lại có nàng Đông Thi (Nhiều chỗ chê nàng xấu nhưng tôi nghĩ nàng cũng không xấu đâu, chỉ không đẹp khi ở cạnh Tây Thi mà thôi), cũng bắt chước nàng nhăn mặt cau mày, nhưng lại chỉ bị người ta cười chê mà thôi. 

 

(17) Nguyên văn là lãnh triều nhiệt phúng 冷嘲热讽, là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là châm biếm mỉa mai một cách gay gắt, mình không có thành ngữ nên dịch thẳng nghĩa luôn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo