Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
90.
Ngày đại hoàng tử trăng tròn, Hoàng Thượng dự định tổ chức gia yến.
Phụ thân của Thần Phi vừa dịp hồi kinh báo cáo công tác, đưa tiểu nữ nhi lớn lên ở Tây Bắc của ông ấy cùng về theo.
“Muội muội của Thần Phi tỉ tỉ là người như thế nào?”
Khi Lý Quân Khoát tới ăn trưa trong cung của ta thì nhắc đến việc này, ta tò mò hỏi một câu.
Từ xưa tới nay Thần Phi không giống với những nữ tử khác ở kinh thành, muội muội của nàng chắc là cũng không bình thường, giống như là ở Tây Bắc thì hoa cát cánh không mọc được, mà ở Kỳ Huyện lại không nuôi được Hải Đông Thanh.
Lý Quân Khoát ôm Tiểu Đoàn Tử, thằng bé nặng trĩu, có xu thế phát triển bề ngang, thế mà trong mắt hắn thấy toàn những điều tốt đẹp.
“Kiêu dũng thiện chiến.” Lý Quân Khoát rũ mắt, “Nàng từng tập kích địch doanh vào ban đêm, chém hai mươi cái tai của địch, ầm ĩ muốn mang về kinh thành để làm quà sinh nhật cho tỉ tỉ của nàng.”
“Có đưa về không?” Ta vừa nghe đã thấy run run.
Sợ có lúc nào đó ở trong cung của Thần Phi vô ý đụng vào mấy chai lọ vại bình, bên trong có chứa lỗ tai người.
Hồi ta mười lăm tuổi, khi bị mẹ sai đi thịt gà đã có thể làm cho một phòng bắt tung tóe cả lông gà với máu. Thế mà vẫn còn giỏi hơn đại ca của ta, huynh ấy còn không dám chạm vào những loài có mỏ nhọn.
Đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa.
Lý Quân Khoát buồn cười mà trừng mắt nhìn ta: “Trong cung là chỗ nào chứ, đồ vật kia nếu mà đưa đến Tử Cấm Thành cũng đủ cho cha nàng bị xử lý, tất cả ngự sử sẽ viết Vương gia nhà bọn họ trong mắt không có vương pháp, có ý đồ mưu phản.”
“...” Ta lẩm bẩm lầm bầm nhai xong một miếng gà luộc, sau đó lại hỏi, “Vậy thì Thần Phi tỉ tỉ cùng với muội muội của tỉ ấy, ai lợi hại hơn?”
“Thần Phi ở Tây Bắc được gọi là tiểu tướng quân.” Lý Quân Khoát dừng đũa, trong giọng nói có một cảm giác buồn bã tiếc hận, “Hồi vẫn còn tiên đế, Vương Chi Lễ đã từng dâng biểu xin cho nữ nhi của ông ấy là Vương Nghi Thầm một chức quan võ.”
Vương Chi Lễ là phụ thân của Thần Phi.
Vương Nghi Thầm là tên của Thần Phi, người đã từng là tiểu tướng quân.
Không khí hơi nặng nề một chút, Tiểu Đoàn Tử nắm lấy vạt áo của Lý Quân Khoát cho vào miệng ăn.
Lý Quân Khoát không nói chuyện về Vương gia nữa, ta cũng không hỏi sau đó thế nào.
Rõ ràng, tấu chương của Vương tướng quân đã khiến cho nàng bị nâng vào vương phủ.
Kể tử đó, chim ưng bị nhốt vào lồng, trở thành chim tước.
“Dật lang, tiệc đầy tháng của Tiểu Đoàn Tử, có nên mời muội muội của Thần Phi tới không?”
Lý Quân Khoát nhìn ta thật sâu rồi nói: “Nếu nàng muốn nàng ấy tới, ta sẽ chiều theo ý nàng.”
91.
Ngày tổ chức yến hội.
Thần Phi lựa chọn xiêm y một hồi, cuối cùng chọn một bộ màu đỏ tía.
Trước kia nàng còn ghét bỏ màu đó, còn nói là đồ cho lão thái phi.
Hiện giờ mặc vào, xinh đẹp đến ngạt thở, giống như ngọn gió đông bắc giữa mùa hè.
Muội muội của Thần Phi ngồi ở ghế ngồi cũng không thấy, nàng không có được sắc đẹp của Thần Phi, lại không có làn da trắng nõn tinh tế của các cung phi khác, chỉ là một đôi mắt phượng giống y hệt tỉ tỉ của nàng.
Thư Đáp ứng ngồi cạnh nàng, Thư Lan Âm đối với nàng vô cùng nhiệt tình.
Thần Phi vị phân cao, cách rất xa muội muội.
Tỉ muội đối mặt nhau, không hẹn mà cùng cầm lấy chén rượu, xa xa như chạm vào nhau, uống một hơi cạn sạch.
Múa hát kết thúc, Lý Quân Khoát gọi cung nữ ôm đại hoàng tử ra, mọi người nín thở ngưng thần xem đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai.
Ta có lòng riêng, thả túi thơm của Lạc tỉ tỉ và ngọc bội của Thần phi vào.
Ta còn muốn thả vào cả yếm và khăn tay nữa, lại bị Lý Quân Khoát không nhịn được mà nhặt ra.
“Tiểu Quất Nhi, nếu hắn thật sự nhặt cái yếm, sẽ trở thành trò cười cho hoàng thân vương công mất.”
“Đúng thế, đúng thế!”
Ta đành phải mặc yếm lên người của Tiểu Đoàn Tử, nhét khăn tay vào trong quần áo của hắn.
Cho dù thế nào cũng không coi là nặng bên này nhẹ bên kia.
Lý Quân Khoát ghen: “Những đồ ta tặng nàng lại chẳng thèm để tâm.”
“Chẳng lẽ để cho hắn ôm vàng bạc tài bảo vào lòng hay sao? Cũng quá nặng.” Ta giấu người khác cầm tay hắn, cười lấy lòng, “Cha đưa cái gì chúng ta cũng thích.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, đại hoàng tự rất quyết đoán mà chọn ngọc bội của Thần Phi, ê ê a a giống như đang ném trống bỏi mà khoe cho mọi người thấy.
Tất cả mọi người ngồi đó đều tâng bốc đại hoàng tử theo đủ cách khác nhau.
Bao nhiêu lời ba hoa chích chòe hoa mỹ khen tặng, khiến cho ta bị nâng lên chín tầng mây, thật sự nghĩ rằng mình đã sinh ra nhân trung long phượng.
Thật ra, cho dù ta có bỏ yếm vào trong đó, mà Tiểu Đoàn Tử nhặt lấy, bọn họ cũng có thể không biết xấu hổ mà khen “bên ngoài thanh tú bên trong thông tuệ.”
Lý Quân Khoát đang say sưa, khen hoàng tử cũng có nghĩa là khen hắn, vì thế hắn cười vô cùng sung sướng, thưởng ta rất nhiều thứ.
Khắp nơi vui mừng, ngập trong vàng son.
Ta nhảy nhót mà muốn nói chuyện với Thần Phi, hai má nàng đỏ ửng, mắt say lờ đờ mê mang, nàng tiến lên gặp ta, nhếch môi cười bừa bãi, há mồm không tiếng động.
Ta nhìn ra ý của nàng.
“Hải Đông Thanh.”