Tiểu Quất Nhi - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cung nhân từng người tản đi, chỉ còn lại ta cùng Hoàng Đế ở đó sưởi ấm.

“Có ấm áp không?” Hắn hỏi.

“Ấm, trong phòng của ta cũng ấm.” Ta nói, “Rất nhiều than, dùng vẫn chưa hết.”

Hắn xoa xoa đầu ta, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Dùng không hết được, chỉ cần không lạnh là được rồi!”

Ta trầm tư một lát, ngồi bên cạnh hoàng đế, muốn hỏi hắn không tìm ta thị tẩm, lại cảm thấy lời này không hay, cho nên hỏi: “Vì sao Hoàng Thượng hôm nay không ở chỗ Hoàng Hậu?”

“Vốn là ở chỗ Hoàng Hậu, lại nhớ đến nàng, nên là tới đây thôi.”

Nam nhân này… Haizz.

Ta dựa vào hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng ta không nhớ ngài.”

“Trẫm nghe thấy đó!”

19.

Chúng ta cùng nhau đón mặt trời mọc của năm mới, đúng ra là hắn một đêm không ngủ, buổi sáng sớm ta lại bị lay dậy, chỉ vì nghe một câu vàng ngọc của Hoàng Đế: “Năm mới lớn lên bình an!”

Lời chúc phúc thật nặng, có cần làm hỏng giấc mộng buổi sáng của người ta không.

Nói xong hắn đứng dậy muốn đi, ta mạnh mẽ muốn giữ lại hắn, nhưng mà đầu lại dính vào đầu gối, mơ mơ hồ hồ.

Chỉ ngập ngừng hỏi: “Có phải tháng sau ta mới có thể gặp lại ngài không?”

Trong lúc đó, khoảng cách của chúng ta rất gần, gần như bình đẳng, không có khoảng cách quân thần.

Cơ thể Hoàng Đế cứng đờ, vốn đã đứng lên lại lần nữa ngồi ở mép giường, bàn tay to lại nhẹ nhàng chạm lên trán của ta: “Đừng nóng lòng, trẫm, trong lòng ta có nàng.”

20.

Trong lòng hắn có ta.

Một câu nói giống như là nằm mơ, ta lăn qua lộn lại, trong lòng cân nhắc, dùng cùng một cách đó, viết đi viết lại trên trang giấy.

Mặt trời mùa đông chói mắt, ta cầm tờ giấy giống như cầm bảo bối, ngồi ở trên ghế đá đánh giá.

Rốt cuộc Hoàng Đế có thật sự nói những lời này không?

21.

Đám người trong cung của ta, không có người nào là có chí lớn, dạy hư ta tuổi nhỏ, cùng nhau nhàn tản sống qua ngày.

Tuy ta không được sủng, ở bên ngoài ta cũng được thưởng ít nhất, nhưng có vài lão thái giám và cung nữ ngầm tặng đồ cho ta, không phải cái gì quý giá lắm, lại là không ít đồ ăn uống.

Như vậy xem ra, cung của chúng ta sống cũng khá ổn, giống như là mọt gạo.

22.

Trong cung phong vân biến đổi, hỗn loạn vô cùng, bắt đầu từ năm mới, bắt đầu là Lệ Tần được sủng ái đang ở trên đường thăng phi, bị đuổi vào lãnh cung.

Nguyên nhân là bởi vì nàng dẫm hỏng trái cây.

Hoàng Đế cần kiệm, thật là đáng sợ.

Ta vội cầm lấy quả táo đã gặm một nửa trên bàn, gặm nốt nửa kia.

Ôn Cẩn nhìn ta sợ hãi, nhìn quanh không có ai, mới lặng lẽ nói là gia đình của Lệ nương nương không ổn rồi, có một công tử gây hỗn loạn, ngày ngày chơi bời, rêu rao đắc ý khoe khoang mấy chuyện phá hoại này cứ như là khoe khoang chuyện quang tông diệu tổ.

Tự mình khoe khoang cho sướng miệng, cả một gia tộc lớn như vậy, khi xây dựng thì lặng yên không một tiếng động, cuối cùng lại rầm rộ ngã ngựa.

Trong cung ngoài cung ai ai cũng cảm thấy bất an. Cũng may là các ca ca của ta không đến mức làm hại đến cha, cha ta cũng thản nhiên mà nghèo túng.

23.

Mọi người tự dọn tuyết trước cửa nhà mình, không quan tâm đến mái nhà người khác có sương.

Năm mới, mọi người trong chung ít đi lại thăm thú nhau, số lần Hoàng Đế đến hậu cung cũng vậy.

Trên triều, vội vàng đánh tiếng chuông tân niên, bắt đầu ồn ào quét sạch triều dã.

24.

Khi cây đào ở bên ngoài cửa phòng nảy mầm, thời tiết dần dần sáng sủa tươi đẹp hơn, chỉ cần ra cửa lười nhác vươn vai cũng ấm áp.

Cảnh xuân hiện ra, vạn vật sống lại.

Hoàng Hậu mời các phi tần dạo chơi hoa viên thưởng hoa, ta cũng xấu hổ không dám tham gia vào đó, lại bị hoàng hậu sắp đặt ngồi bên cạnh nàng.

Kể từ sau lần đầu thị tẩm chưa đến thỉnh an nàng. Đêm giao thừa, Hoàng Đế còn từ bên nàng đến chỗ ta, gặp lại Hoàng Hậu, trong lòng ta cảm thấy bất an, rất giống như là nợ nàng cái gì đó.

Nàng đoan trang thanh nhã, đối xử dịu dàng với mọi người, tư thế giơ tay nhấc chân đều có đáng vẻ của quý nữ xuất thân từ nhà cao cửa rộng, là chính thê của Hoàng Đế, là quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ, là mẫu đơn trong muôn hoa khoe sắc (8).

Ta giống như một con chuột nhỏ trộm đồ ăn, bị nàng nhìn thấy, hiểu được bản thân mình vì sao mà chột dạ.

Bởi vì ta là thiếp.

Cha ta không cưới vợ lẽ, mẹ ta là người mà ông ấy yêu nhất, lão trọc phú bên cạnh nhà ta khua chiêng gõ trống nghênh đón cô dâu mới tiến vào cửa, khi mẹ nghe thấy tiếng kèn xô-na thì rất coi thường.

Là sự khinh miệt của chính thê đối với nhà kế bên.

Bỗng nhiên, trong lòng ta sinh ra cảm giác áy náy, đối với mẹ, cũng đối với Hoàng Hậu.

Không biết là Hoàng Hậu có coi ta như hoa dại cỏ dại, cát cánh cũng là một loài hoa mọc ở ven đường.

Nàng ở ngay gần Hoàng Đế, có lẽ cũng biết nhiều thứ, náo loạn trong cung cũng là có thứ tự, tuy có náo loạn nhưng không phải quá lớn.

 

Trong số các phi tần, nhà mẹ đẻ có rất nhiều người đều có chuyện lớn chuyện nhỏ, hoặc là thăng hoặc là hạ, mà hoàng hậu vẫn tự nhiên tự tại, còn có thể nhân dịp này nói chuyện đầu xuân, tỉ muội tụ họp với nhau, vô cùng có khí độ.

_______

 

(8) Nguyên tác: chính là mẫu đơn trong các loài hoa, mà mẫu đơn chính là loài hoa cao quý nhất trong các loài hoa (quan niệm của người TQ)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo