Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
25.
Không có hoa cũng phải ngắm.
Trà cũng chỉ có mỗi mùi vị đó, cũng phải phẩm trà.
Nghĩ một đằng nói một nẻo, mỗi người đều phải cố gắng trưng một bộ mặt tươi cười, năm mới một chùy đánh ngã vở diễn của năm cũ, các nàng nhảy múa lâu như vậy mới phát hiện mỗi người đều là một vai hề đang nhảy nhót.
Chanh chua cũng ôn hòa.
Khắc nghiệt cũng không soi mói.
Kẻ thích khoe thì ủ rũ cụp đuôi ngồi ở góc.
Chỉ có Hoàng Hậu là đoan trang thong dong, chứa ý cười xem xét tường tận mọi người, ai ai cũng được nhắc đến, giống như đang quan tâm mọi người, cũng giống như an bài hậu sự cho các nàng.
“Mấy hôm nay Hoàng Thượng bận rộn, có thể sẽ vắng vẻ các vị muội muội, cứ kiên nhẫn chờ đợi, ân sủng nên có thì sẽ có.”
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Đương nhiên ta từ đầu tới cuối đều không có cảm giác tồn tại, cũng rất thong dong, nghĩ thầm ân sủng nên có thì sẽ có, vậy không nên có thì sao?
26.
Hoàng Hậu thưởng cho ta một cái vòng ngọc, nói, đầu xuân làm vài bộ quần áo đẹp.
Ôn Cẩn nói, đợi lâu như vậy, ta sắp có phúc báo rồi.
Mọi người đều hiểu rõ chỉ giả bộ hồ đồ, chỉ có ta là thật sự hồ đồ mà lại giả vờ hiểu rõ, nói cái gì cũng trầm ổn mà gật đầu tiếp thu.
27.
Cây đào nở hoa.
Hoàng Đế triệu ta đến Ngự Thư Phòng.
Ta hái được đóa hoa đào giấu ở cổ tay áo, vào nhà thoải mái hào phóng đặt lên trên mực của hắn, trong màu đen lại có một chút màu hồng phấn, thật xinh đẹp.
Hắn dừng bút cười nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, nhìn nhau không nói gì, tự nhiên tình cảm cũng động đậy.
Cuối cùng hắn lại vẫy tay bảo ta tới bên cạnh hắn, nhéo nhéo má ta.
“Béo lên không ít!”
Mấy tháng không gặp ta không tức giận, một câu béo này thực sự làm ta ăn không tiêu!
Ta quay mặt đi, trả lời: “Lớn lên đó!”
“Không thấy cao lên.” Hoàng Đế trêu ta: “Nàng lớn chỗ nào thế?”
“...”
Đúng là nhiều thịt hơn, nhưng cũng cao lên chứ!
Ta tức quá! Vì sao hắn lại không nhìn thấy?
28
“Đêm nay trẫm sẽ đến chỗ nàng.”
Hoàng Đế phê tấu chương xong thì nói với ta.
Ta mài mực cho hắn, chân đau tay cũng mỏi, Hoàng Đế thẳng lưng ngồi phê duyệt tấu chương cũng vẫn giữ nguyên một động tác đó, mày nhíu chặt, không hiểu được hắn có mệt hay không.
Hắn vỗ vỗ chân bảo ta ngồi lên: “Để trẫm ước lượng xem nàng nặng thêm bao nhiêu.”
Không phải là ta làm bộ làm tịch đâu, là thật sự không ngồi xuống được, sợ thật sự nặng quá, chẳng bằng giữ lại niệm tưởng mông lung…
“Sợ đè gãy chân ngài, không ngồi đâu.”
“Đây là thánh lệnh.”
Ta dậm chân một cái, bẹp, dùng sức ngồi lên đùi hắn, âm mưu một đổi một, làm thương tổn thiên kim long thể của hắn.
“Uhm, một mùi hương hoa đào, trẫm ngửi cũng thấy say.” Hoàng Đế đỡ lấy eo của ta, thật sự dùng sức ngồi xuống, hắn cũng không nhúc nhích chút nào, giống như lưu manh mà hít sâu một hơi ở cổ của ta.
Chưa nói một câu nói đứng đắn nào, lại không biết học được ở đâu mấy lời khiếm nhã.
“Thần thiếp không uống rượu, làm sao có thể khiến cho Hoàng Thượng ngửi mà say.” Ta càng không để cho hắn được như ý, “Không phải là Hoàng Thượng muốn uống rượu rồi lấy thần thiếp ra để ngụy trang đó chứ!”
“Shhzz!”
Hoàng Đế ở phía sau kêu lên một tiếng, lòng ta đột nhiên cảm thấy chấn động, cảm thấy bản thân mình thật lớn mật, bản tính này cũng không nên thể hiện ra đối với nam nhân mới gặp được vài lần, cũng không thể đối với Hoàng Đế.
Trong lúc khẩn trương, ta nghe thấy Hoàng Đế trầm giọng nói.
“Dật.” Hoàng Đế, à không, Lý Quân Khoát nói: “Nếu không có ai, ngươi có thể gọi trẫm là Dật lang.”
Lý Quân Khoát, tự là Dật.
Ta không nghe lời hắn, há mồm gọi: “Dật ca ca.”
Thật ra ta cũng hơi xấu hổ một chút.
29.
“Dật ca ca cũng được, Tiểu Quất Nhi lớn nhanh một chút đi!”
Chúng ta cách nhau bảy tuổi, sau khi hắn tạm dừng một lát, vỗ vỗ sau lưng ta, nhiều thêm vài phần yêu thương, thế nhưng lại giống huynh trưởng hơn cả huynh trưởng của ta.
Nhưng hắn là phu quân của ta.
Lúc này, ta lại oán tuổi mình còn quá nhỏ.
30.
Rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng muốn thời gian trôi chậm lại một chút, trong thiên địa một tấc vuông này trôi qua.
Dật ca ca không phải lúc nào cũng ở bên cạnh ta, bởi vì trong cung không chỉ có một mình ta.
Mỗi lần hắn tới tìm ta, ta hoặc là ở trong phòng đọc sách, một canh giờ không lật nổi một trang sách, chỉ dùng để giết thời gian, không học thêm được gì.
Hoặc là ta đang học thắt dây đeo cùng với Ôn Cẩn, nàng vào cung lâu rồi cái gì cũng biết, so với một đứa trẻ thô kệch như ta, chân tay vụng về làm hỏng không ít đồ vật.
Chưa từng có một ngày nào đúng là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi tinh thần phấn chấn, mà giống một con báo được nuôi dưỡng làm sủng vật, xinh đẹp có thừa nhưng cá tính không đủ.
Khi Hoàng Đế không tới chỗ ta, người trong cung vừa nhiều vừa hỗn tạp, các nương nương khác ghét bỏ ta gia đình bình dân, không thích ta, ta thì nóng nảy lại dễ nói sai lời, vì thế trốn tránh không ra ngoài.