Tiểu Quất Nhi - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hiện tại trong cung thanh tịnh, Hoàng Đế thường tới chỗ ta, ta suốt ngày chờ hắn, lại càng lười ra ngoài.

“Tiểu Quất Nhi rảnh rỗi không có việc gì, có thể đi tìm Hoàng Hậu xem xét việc nhà.”

Lý Quân Khoát sai người đưa tới hoa cúc vừa mới nở, đem hết chậu này tới chậu khác đến tiểu viện, chồng chồng chất chất, đủ mọi sắc màu, hóa ra trời đã có sương rồi. Không lâu nữa ta cũng mười sáu tuổi.

“Thần thiếp không muốn đi!”

Cậy sủng mà kiêu, hiện giờ ta cũng có chút tự tin và kiêu ngạo.

Cung nữ mới tới ở bên cạnh thấy ta nói chuyện như vậy, giật mình liếc nhìn ta một cái, sau đó lại cuống quýt lui ra ngoài.

Khi nàng đi ra ngoài lại va vào cánh cửa, phát ra tiếng động nhỏ.

Lý Quân Khoát liếc mắt về phía nàng một cái, chưa cần nói gì, chỉ là sau đó ta không còn nhìn thấy tiểu cung nữ này nữa.

Có lẽ nàng phạm vào chuyện gì đó, Lý Quân Khoát không thích bên cạnh ta có người lạ.

31.

Ta vẫn đi đến cung của Hoàng Hậu.

Buổi sáng sớm đi thỉnh an, Lý Quân Khoát tới đây dặn dò Hoàng Hậu, chú ý đến ta nhiều hơn một chút.

Hắn nói chuyện với Hoàng Hậu, lại nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt có chứa ánh sáng.

Ta hơi giận một chút, không thể biểu hiện ra ngoài.

Động tác nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến Hoàng Hậu, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đoan trang khiêm tốn lễ độ mà nói, được.

Những phi tần khác đánh giá ba người chúng ta, Hoàng Thượng Hoàng Hậu họ không dám nhìn chằm chằm, bọn họ nhìn ta, nhìn đến nỗi ta nở hoa.

Vậy ta có thể từ chối không?

32.

Những ngày sau này, cứ hai ngày ta lại đến chỗ Hoàng Hậu.

Khi Ôn Cẩn bóp chân cho ta, xem xét cảm xúc, vui mừng lại mỉa mai mà nói, tiểu chủ rắn chắc không ít.

Màn đêm buông xuống ta thị tẩm, để Hoàng Đế xoa.

“Sờ vui lắm sao? Có thoải mái không?” Ta vội vàng hỏi.

Lý Quân Khoát ôm ta ngủ, nhéo chút thịt trên bụng ta mới mọc ra, nói mềm nói thích.

Ta đoán là không phải hắn dỗ ta đâu, là chính hắn thích thế.

Lý Quân Khoát không chối từ, đúng là xoa nhẹ ta một lượt, cuối cùng phân biệt rõ: “Đủ nạc đủ mỡ, heo nhỏ thượng hạng!”

Đến lúc này ta đã hiểu.

Hắn chê ta sống quá thoải mái, mập lên rồi.

33.

Hoàng Hậu không thích nói chuyện, bên người lại có rất nhiều người.

Các nàng đều thân thiện, thường hay ríu rít nói chuyện phiếm, Hoàng Hậu cũng không trách các nàng.

Ta đi, cũng có rất nhiều cung nữ nói chuyện với ta.

Hoàng Hậu thấy ta nhàn rỗi, ngày nào cũng nghĩ ra cái gì đó để dạy ta.

Cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông.

Nàng là tiểu thư của gia đình thế gia.

Mà ta bảo người mang dế vào, xúi giục Hoàng Hậu chơi với ta.

Có lẽ là vì ở chung lâu rồi, ta có thể cảm giác thấy, nàng chỉ lạnh lùng trên mặt thôi, nên cũng không sợ nàng.

“Hoàng Hậu nương nương!” Ta gọi nàng, ta chọn dế thua, để Hoàng Hậu chọn con thắng.

Nàng không tham gia, chỉ ngồi đọc sách, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn ta một cái, động tác cũng không thay đổi: “Vậy đổi tướng quân của bản cung với ngươi!” (9)

Hình như đây cũng là một cách giải quyết.

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong dư quang, ta nhìn thấy Hoàng Hậu hơi nhếch khóe môi.

34.

Ta vào cung ba năm, chưa từng gặp người nhà, chỉ tình cờ nhận được chút tin tức.

Đại ca cưới vợ rồi, hiện giờ cháu trai cũng bình yên ở trong bụng của tẩu tẩu, mẹ ta nói đại tẩu tuy là con gái trong gia đình giàu có, lại là một người đanh đá.

Nhị ca mang đại ca đi ra ngoài chơi bời, đại tẩu dám mang theo cái bụng to đuổi đánh đại ca, chạy vòng quanh một vòng cây hồng trước cửa.

Người khác nhìn mà sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, gọi nàng là bà cô.

Thư của mẹ nói: “Đại phu nói, chỉ vài ngày nữa, chờ đến khi tuyết rơi, đứa nhỏ cũng sẽ được sinh ra. Sinh vào mùa đông cũng tốt, không sợ lạnh, không giống như con sinh vào ngày nóng bức, tính tình nóng như lửa, không khiến cho người ta bớt lo, rồi lại vô cùng dính người.”

Nàng lấy hết khả năng nhớ ra một chút chuyện vặt vãnh thú vị, nhưng hồi ức thường khiến cho người ta ngơ ngẩn một chút, đến cuối cùng mới viết một câu ở trong góc.

“Trong nhà mọi người đều khỏe, chỉ là hay nhớ con, sợ con chịu ấm ức.”

Trên hai chữ ấm ức có vết nước mắt.

 

Khiến cho ta cảm thấy buồn hơn một chút, ngày hôm đó lười nhác ở trong phòng, nói trong người không thoải mái.

35.

Ta lặng lẽ khóc, cố gắng không để ai nhìn thấy.

Nhưng trong hoàng cung này, mỗi phân mỗi thước đều là của Hoàng Đế, ngày hôm đó hạ triều, Hoàng Đế đã tới hỏi ta làm sao.

“Nhớ nhà.”

Ta không nói dối hắn, cũng lường trước hắn có thể đoán được, trong cung gác cổng nghiêm ngặt, trước mắt ta cũng được sủng, đưa ra đưa vào một chút đồ vật cũng khó khăn. Đương nhiên cũng là vì ta lười không đi lại tạo mối quan hệ.

“Cũng tại vì cách hơi xa một chút.” Lý Quân Khoát nghĩ ngợi nói, “Hiện giờ nhị ca của nàng đã trúng cử, nếu nàng nhớ, trẫm sẽ đề bạt cho phụ thân của nàng một chức vụ nào đó ở kinh thành, được không?”

 

Đây là một ân đức lớn vô cùng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo