Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại sao câu nói kia nghe lại bi thương đến vậy? Khiến trái tim cô khẽ run lên.
Tâm Nhan một mình cuộn tròn trên sofa xem tivi, tâm trí lại vô thức bay về phía căn bếp thơm lừng, cô rất muốn biết rốt cuộc Nguyệt nấu ăn như thế nào, lần nào cũng thần bí không cho cô giúp.
"Lên món thôi!" Nguyệt đi ra đi vào từ trong bếp, bưng ra những món ăn ngon hết đĩa này đến đĩa khác, bày đầy cả bàn.
Một con gà nướng hương thảo, salad khoai tây, mì ống đút lò, tôm xào dứa, súp nghêu, lẩu hải sản nhỏ, sushi, sashimi, sò uyên ương bơ, bánh kếp chuối, bánh trứng nướng, rượu sủi tăm...
"Những món ăn này từ đâu ra vậy..." Cô nhớ lúc nãy đi siêu thị không mua gà, cũng không mua nguyên liệu lẩu.
"Đây là những thứ vốn có trong tủ lạnh, khụ khụ..." Nguyệt cười giải thích, nhưng đột nhiên bắt đầu ho dữ dội.
"Anh không sao chứ?" Cô lo lắng hỏi, lúc này mới phát hiện sắc mặt Nguyệt trắng bệch đến đáng sợ.
"Chỉ là hơi cảm lạnh, chúng ta mau ăn thôi." Nguyệt mỉm cười ngồi xuống, tiện tay nhét tờ giấy ăn vào túi.
Hai người cùng nhau trải qua một bữa tối tuyệt vời, đứng trước cửa quyến luyến tạm biệt.
Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, xoay người trở về chỗ ở của mình, đóng cửa lại dựa vào cánh cửa tiếp tục ho.
"Anh đang lãng phí nguyên thần của mình."
"Ra là Thì Tử à, khụ khụ..." Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, cô gái ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn anh.
"Cứ tiếp tục như vậy anh sẽ chết."
"Cô ấy xứng đáng..."
"Cô ấy chỉ là một người phàm!" Thì Tử đỏ hoe mắt giận dữ gào lên.
"Anh tưởng em là người hiểu anh chứ..." Nguyệt dùng tay che miệng, từng sợi máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà, khiến người ta kinh hãi.
"Nguyệt, người thần khác đường..." Thì Tử dịu giọng, hy vọng có thể khiến anh hồi tâm chuyển ý.
"Anh sẽ giúp cô ấy giải trừ lời nguyền, đây là việc anh nên làm." Anh trầm mặt cắt ngang lời cô ta muốn nói, đi về phòng đóng sầm cửa khóa trái.
Tâm Nhan nhíu mày cuộn tròn trên sofa, cô thừa nhận mình đã rung động, nhưng mãi đến khi đối phương không còn xuất hiện mới phát giác ra.
Nguyệt giống như mất tích không xuất hiện bên cạnh cô nữa, đã ba ngày rồi.
Cô quyết định trực tiếp đối diện với tình cảm của mình, lặng lẽ mở cửa, từ khe cửa nhìn sang cánh cổng sắt đối diện, tĩnh lặng tựa như không có ai ở nhà.
Cô lấy hết dũng khí nhấn chuông cửa rồi nhanh chóng trốn sau cánh cửa, mong chờ nhưng cũng sợ hãi anh sẽ ra mở cửa.
Đợi khoảng một phút cũng không có động tĩnh gì, Tâm Nhan không cam lòng nhấn chuông cửa một lần nữa.
Từ bên trong truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, cánh cửa từ từ mở ra lộ ra một gương mặt mệt mỏi.
"Chào buổi sáng." Nguyệt gắng gượng tinh thần, mỉm cười chào hỏi, quầng thâm mắt sâu hoắm khiến anh trông đặc biệt tiều tụy.
"Chào... Xin lỗi vì đã làm phiền anh..." Thấy Nguyệt liên tục ngáp dài, Tâm Nhan giật mình nhận ra hành động của mình quá bốc đồng, dù sao bây giờ mới là 4 giờ sáng.
"Không sao, chúng ta qua nhà em nói chuyện đi." Anh không muốn cô vào nhà anh, có những thứ không thích hợp cho cô nhìn thấy.
"Được." Tâm Nhan không nghi ngờ gì, đi về nhà mình, pha cho anh một tách trà nóng để tỉnh táo.
Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tiểu Nhan, em muốn giải trừ lời nguyền đó không?"