Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đương nhiên muốn." Như vậy cô mới có thể không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền mà ở bên anh thật tốt.
Nguyệt cụp mắt im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng nói: "Vậy anh giúp em giải trừ lời nguyền nhé."
Tâm Nhan ngạc nhiên nhìn anh lấy ra một chiếc nhẫn ngọc hồng từ trong túi đeo vào, chậm rãi bước về phía cô.
Nguyệt cắn rách ngón trỏ của mình, nhỏ máu xuống sàn tạo thành một vòng tròn bao quanh Tâm Nhan.
"Đứng yên, đừng động." Anh ngồi xổm xuống sàn nhà, lại cắn rách vết thương đã đông lại, vẽ lên vòng tròn những ký hiệu kỳ dị.
Vẽ xong hình, Nguyệt đứng dậy, hai tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm đọc một tràng chú ngữ, theo anh không ngừng lặp lại, hình vẽ bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Một luồng nhiệt từ chiếc nhẫn xộc vào tim, toàn thân Tâm Nhan đều nóng ran lên, cô đau đớn nhắm mắt lại, bất ngờ nhìn thấy một hình ảnh hiện lên trước mắt.
Trong rừng đào, một đôi nam nữ đứng đối diện nhau, vẻ mặt người đàn ông tràn ngập sự bi thương, cánh hoa đào rơi trên mái tóc đỏ rực của chàng càng tăng thêm vẻ đẹp.
"Ta và nàng rốt cuộc không thể ở bên nhau, ta sẽ đáp ứng nàng một nguyện vọng, nói ra yêu cầu của nàng đi."
Người con gái vẻ mặt kiên quyết, nói với chàng trai tóc đỏ: "Nếu không thể đời đời kiếp kiếp ở bên chàng, nguyện đời đời kiếp kiếp cô độc đến chết."
"Như nàng mong muốn..." Chàng trai nói xong, rút ra từng sợi tơ hồng từ trên người cô cắt đứt hết.
Theo những sợi tơ hồng rơi xuống, hình ảnh đột nhiên chuyển nhanh, cảnh tượng chuyển sang một căn phòng cổ kính, người con gái nằm trên giường, gầy đến không ra hình người nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Đôi mắt cô mơ màng không chút tiêu cự nhìn lên trần nhà, đôi môi đỏ mọng hé mở, lẩm bẩm tự nói: "Nguyệt... Ta không hối hận... Không hối..."
Tựa như đã dùng hết sức lực để nói ra câu nói này, bàn tay ngọc ngà yếu ớt rũ xuống bên giường, trên mặt mang theo nụ cười mãn nguyện, sau đó ngọc vẫn hương tiêu.
Khi hình ảnh dần tối đi, Tâm Nhan chậm rãi mở mắt ra, trên mặt đã đầy nước mắt, cô run giọng hỏi: "Người con gái đó là em?"
"Đúng vậy, cô ấy là kiếp thứ nhất của em, cũng là em mà anh gặp đầu tiên."
Nguyệt nhàn nhạt cười, nụ cười mang theo bất lực và đau buồn.
"Lời nguyền đã được giải, em tự do rồi."
Lời vừa dứt, chiếc nhẫn ngọc hồng đột nhiên nứt ra, rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan vỡ thành hai đoạn.
Nguyệt ho dữ dội, khóe miệng rỉ máu ngã xuống đất.
"Nguyệt!" Tâm Nhan hét lên chạy về phía anh, lần đầu tiên cô cảm thấy đau lòng.
Nguyệt lặng lẽ nằm trên sàn nhà, cơ thể phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, giống như bốc hơi, giống như có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
"Nguyệt, tỉnh lại đi! Đừng dọa em, xin anh tỉnh lại, em chỉ muốn ở bên anh..." Tâm Nhan rối trí khóc òa lên.
"Ồn ào quá đấy." Một giọng nói thong thả truyền đến.
Tâm Nhan ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Thì Tử ung dung ngồi trên ghế, vừa ngoáy tai vừa ngáp.
"Là cô!" Là cô gái tóc bạch kim kia: "Cô có cách cứu anh ấy đúng không?"
"Hừ, anh ta không nghe lời khuyên của tôi, nhất quyết dùng nguyên thần của mình để giải trừ lời nguyền cho cô, tôi không thèm cứu anh ta đâu."
"Xin cô cứu anh ấy, muốn giá gì tôi cũng đồng ý!" Tâm Nhan nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô.
Cô gái nhướng mày liếc xéo cô hỏi: "Tình yêu của con người là thứ ngu ngốc và không kiên định nhất, cô không sợ anh ta thay lòng đổi dạ hay bản thân cô không còn yêu nữa sao?"