Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi..." Tâm Nhan bắt đầu do dự. Đúng vậy, cô chỉ nghĩ đến hiện tại mà không nhìn đến tương lai. Nếu cái giá phải trả quá đắt thì sao? Nếu anh ấy sau này thật sự không còn yêu nữa thì sao?
Thì Tử nhìn thấy sự do dự trong mắt Tâm Nhan, cười khẩy. Cô ta biết ngay rằng con người này không thật lòng yêu Nguyệt. Trong xã hội tình yêu mì ăn liền này thì làm gì có chân ái? Có bao nhiêu cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt rồi kết hôn chớp nhoáng, nhưng khi sự mới mẻ qua đi thì lại lũ lượt kéo nhau ra tòa ly hôn.
Trong đầu Tâm Nhan chợt hiện lên hình ảnh bản thân ở kiếp thứ nhất. Dù bị bệnh tật hành hạ, cuối cùng cô độc đến chết, cô vẫn kiên định nói rằng không hối hận. Cô cũng nên tin tưởng bản thân, tin tưởng Nguyệt: "Tôi muốn cứu anh ấy, tôi tin vào tình cảm Nguyệt dành cho tôi, tôi cũng tin vào chính mình."
Thì Tử hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, đi đến ngồi xuống bên cạnh Nguyệt, vẫy tay với cô: "Cô lại đây."
Tâm Nhan nghe lời tiến lại gần, mặt Thì Tử nhanh chóng áp sát, mạnh bạo hôn lên môi cô.
"Cô, cô làm gì vậy?" Đồng tử Tâm Nhan lập tức giãn to, kinh ngạc nhìn Thì Tử.
"Hút sinh khí của cô."
"Sinh khí của tôi? Cô là yêu quái?" Thảo nào cô cảm thấy có một luồng sức mạnh bị hút ra, tay chân đều bủn rủn.
"Chậc, đừng so sánh tôi với lũ yêu vật thấp kém đó. Tôi là thần sứ!"
Thì Tử thuần thục kết ấn, trên sàn nhà xuất hiện một vết nứt, một cánh cửa màu đen khắc đầy phù điêu từ từ trồi lên từ vết nứt.
"Nghe cho kỹ, để ngưng tụ nguyên thần của Nguyệt, cần phải có hoa Mạn Châu Sa trắng và lông của Hồ Vương. Hoa Mạn Châu Sa ở sâu trong Minh giới, vì thân phận của ta nên không thể tiến vào, cho nên cô phải đi."
"Tôi còn chưa chết, làm sao đi?" Trên mặt Tâm Nhan xuất hiện ba vạch đen, chẳng lẽ người phụ nữ này muốn cô tự sát trước à?
"Chuyện này đơn giản thôi." Thì Tử cười, lấy từ trong túi ra một chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo ném cho cô: "Uống nó đi, cô sẽ rơi vào trạng thái giả chết, thời hạn mười hai tiếng."
Tâm Nhan nhìn chiếc bình sứ trong tay, rồi nhìn về phía Nguyệt vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cắn răng một cái, mở nắp bình rồi nuốt viên thuốc vào bụng.
"Nghe đây, trên con đường Hỏa Chiếu tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, cho dù Minh sứ hỏi cô cũng không được mở miệng, cho đến khi cô tiến vào Minh điện. Minh Vương sẽ phán xét vong hồn, cô phải tìm cách tiến vào nơi sâu nhất của Minh giới, hoa Mạn Châu Sa trắng ở đó."
Thì Tử đưa cho cô một sợi dây chuyền hình hồ ly màu bạc, mắt hồ ly được khảm một viên đá sapphire xanh nước biển, thoạt nhìn như thể hồ ly đang nhìn chằm chằm vào Tâm Nhan.
"Sau khi lấy được hoa Mạn Châu Sa, lập tức dùng sợi dây chuyền này gọi ta, ta sẽ mở cửa cho cô trở về."
Tâm Nhan đeo sợi dây chuyền lên cổ, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn bị gãy làm đôi trên sàn nhà, cô cẩn thận nhặt chiếc nhẫn lên, dùng khăn tay bọc lại rồi bỏ vào túi, xoay người đẩy cửa bước vào.
Một làn sương lạnh lẽo ập đến, cô không nhịn được rùng mình một cái, xung quanh trống trải như hoang vu.
Lúc này, một đoàn người từ xa chậm rãi tiến đến, ánh mắt ai nấy đều trống rỗng, tử khí thâm trầm, nhưng đều đồng loạt tiến về phía ánh sáng phía trước, Tâm Nhan cẩn thận trà trộn vào đoàn người, cùng mọi người tiến về phía trước.
Càng đến gần ánh sáng, mơ hồ vang lên tiếng nước sông cuồn cuộn, giống như bị thu hút, tốc độ di chuyển về phía của đoàn người cũng nhanh hơn. Càng đến gần ánh sáng, tiếng nước sông chảy xiết càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên, từng mảng, từng mảng hoa diễm lệ, đậm đà, gần như đỏ đen thu hút ánh mắt Tâm Nhan, yêu kiều quyến rũ như máu, tự do lay động như lửa, cô không kìm được đưa tay hái một đóa hoa đỏ thắm.
Ký ức kiếp trước lũ lượt hiện về trong đầu.