Tôi bị một tên ngốc tóm gọn - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7



Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ.


May mà là cuối tuần, không phải đi làm.


Mùi đồ ăn thơm lừng bay tới, tôi bật dậy ngay lập tức.


Ra khỏi phòng ngủ, liền thấy cậu ta đang bày đồ ăn ra đĩa.


Tôi dụi dụi mắt:


“Gặp ma rồi chắc! Em… em biết nấu ăn hả?!”


Cậu ta ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý tự hào:


“Chị ơi, em học trên cái hòn đá đen đen đó đấy!”


Vừa nói, cậu ta vừa chỉ vào… cái tivi.


Tôi bỗng như được khai sáng.


Hóa ra nụ hôn hôm qua, bữa sáng hôm nay, đều là cậu ta học từ tivi!


Lúc ngồi xuống ăn, tôi không nhịn được mà khen:


“Tay nghề cũng ra gì phết đấy! Trước khi ngốc như này có khi em là đầu bếp ấy nhỉ?”


Cậu ta gật đầu như cái máy:


“Là đầu bếp, là đầu bếp!”


Tôi chống cằm cười nhìn cậu ta.


Chiều đến, tôi ngồi trong phòng chỉnh sửa kế hoạch.


Cậu ta im phăng phắc. Tôi còn tưởng cậu ta ngủ rồi.


Đến khi làm xong bước ra thì… không thấy cậu ta đâu cả.


“A Uyên? A Uyên?!”


Tôi chạy vào phòng ngủ. Không có ai.


Phòng tắm. Không.


Ban công. Cũng không.


Trái tim tôi như bị bóp nghẹt một cái.


Tôi vớ lấy chìa khóa, định lao ra ngoài tìm.


Thì đúng lúc đó… cậu ta tự mở cửa bước vào.


Trên mặt còn dính bụi, cả người lấm lem.


“Đi đâu đấy?” tôi chất vấn.


Cậu ta không nói gì, nhào tới ôm lấy tôi.


Mồ hôi trên mặt cậu ta dính vào cổ tôi, nóng rực.


“Chị ơi, em nhớ chị quá.”


Tôi đẩy cậu ta ra.


“A Uyên! Chị hỏi em đi đâu!”


Cậu ta lôi từ túi ra tờ tiền mười đồng nhàu nhĩ, đưa cho tôi.


“Chị ơi, em đi kiếm tiền đó.”


“A Uyên thích chị.”


“A Uyên phải nhặt thật nhiều ve chai, kiếm tiền cho chị tiêu.”


Trái tim tôi cuối cùng cũng buông lỏng xuống.


Nhưng lại dâng lên một cảm giác chua xót tê dại…


8



Buổi tối, tôi ra siêu thị mua đồ nấu ăn.


Không hiểu sao lại tiện tay lấy thêm hai chai rượu.


Tay xách hai túi đồ to đùng về đến nhà.


Vừa mở cửa, cậu ta đã lao ra ôm chầm lấy tôi.


“Chị ơi~ Em nhớ chị lắm luôn á~”


Tôi nhếch môi cười, mắng yêu cậu ta: “Tránh ra! Suốt ngày lắm lời.”


Cậu ta lại dụi dụi vào người tôi không rời.


Tôi xoa đầu cậu ta, cười gian hỏi: “Muốn uống không?”


Cậu ta phấn khích gật đầu lia lịa.


“Muốn uống!”


Tôi phá lên cười: “Được! Uống!”


Ba vòng trôi qua, đầu tôi đập luôn xuống mặt bàn.


“Không ngờ luôn á, tửu lượng em tốt vậy sao?!” Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy trời đất quay cuồng.


Cậu ta lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Em không biết nữa.”


Tôi chống cằm, nheo mắt lại, ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu ta:


“Lại đây.”


Cậu ta như một con chó to vâng lời, ngoan ngoãn sáp lại gần.


“Chị hỏi thật, em có thích chị không?”


“Thích.”


“Sẽ luôn luôn thích chị chứ?”


“Sẽ luôn luôn thích chị.”


Tôi khẽ cười, vòng tay lên cổ cậu ta.


Rồi nhẹ nhàng chạm môi cậu ta một cái.


Cậu ta hình như đơ ra trong giây lát.


Rồi ngay lập tức đảo ngược tình thế, giành quyền chủ động.


“Vào phòng ngủ.” 


Một đứa ngốc, cái gì cũng không biết.


Không còn cách nào khác, tôi đành kiên nhẫn chỉ dẫn từng chút một.


Sau khi lần mò ra được quy luật, cậu ta bỗng như con sói bị bỏ đói lâu ngày, chẳng thể kiềm chế nổi.


Tôi bị cậu ta hôn đến mức không thở nổi, tim đập loạn nhịp.


Trong cơn say nồng nàn ấy, tôi như lạc vào biển sâu mê hoặc, vừa hỗn loạn, vừa mềm mại, quấn lấy nhau chẳng thể tách rời.


9



Sau này, tên ngốc ấy như nghiện vậy, đêm nào cũng quấn lấy tôi không buông.


Tôi mắng cậu ta chẳng biết tiết chế.


Cậu ta lại rúc vào lòng tôi nũng nịu: “Chị đừng mắng em mà~”


Tôi cứ nghĩ đời này của mình sẽ như vậy thôi.


Bình yên hạnh phúc sống bên A Uyên suốt cả đời.


Cho đến một ngày, tôi gặp một người trên phố.


“Tống Thời Uyên…”


Tôi và A Uyên đồng thời quay đầu lại.


Một người đàn ông sải bước chạy tới.


Dù sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn bản năng che chắn trước mặt tôi.


“Người anh em, đúng là cậu rồi! Bọn tôi cứ tưởng cậu chết rồi cơ, hu hu hu…”


Vừa nói, người đó đã nhào tới ôm chầm lấy A Uyên:


“Tôi nhớ cậu chết đi được ấy.”


A Uyên đẩy mạnh người kia ra:


“Tôi không quen anh, anh nhận nhầm người rồi.”


“Chị ơi, mình đi thôi.”


Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.


Tôi biết, A Uyên… xứng đáng có một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc.


Cậu ta không thể giống như tôi, không cha không mẹ, trống trải từ bé.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo