Tôi bị một tên ngốc tóm gọn - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

13



Trong buổi tiệc rượu.


Tống Thời Uyên liên tục đưa ra những câu hỏi hóc búa với Cố Viễn.


Không khí lúc ấy lạnh lẽo, gượng gạo đến nghẹt thở.


Tôi không biết có phải do mình nhạy cảm quá không.


Chỉ cảm thấy… tâm trạng anh hình như rất tệ.


Lần hợp tác này với công ty nhỏ như chúng tôi mà nói, đúng là cơ hội ngàn vàng.


Nếu thành công, coi như ôm được bắp đùi người giàu rồi.


Thế là tôi với Cố Viễn gật đầu ăn ý.


Quyết định dùng “chiến thuật biển rượu” để phá băng.


Chỉ là…


Tôi biết anh uống giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức ấy!


Cuối cùng, tôi với Cố Viễn đều ngà ngà say.


Chỉ có “ông chủ đại nhân” kia vẫn mặt lạnh như cá chết, không hề đổi sắc.


Anh gọi tài xế đến đưa Cố Viễn về.


Sau đó thì đỡ lấy tôi, dìu lên xe của chính mình.


Tôi thật sự uống nhiều rồi.


Trên ghế sau, tôi cứ rục rịch bò về phía anh, không chịu ngồi yên.


Miệng cứ lặp đi lặp lại cái tên quen thuộc:


“A Uyên… A Uyên…”


Thế mà…


Anh đột ngột siết lấy cổ tôi.


Ánh mắt lạnh băng, đầy ghét bỏ.


Giọng anh cũng như dao cắt:


“Ôn Ngôn, nhìn cho rõ đi. Tôi không phải cái thằng ngốc đó, cũng không còn là A Uyên.”


Tôi không nghe thấy gì nữa.


Chỉ biết…


Tôi nhớ anh… nhớ đến phát điên.


Vẫn ôm lấy cổ anh, cố gắng hôn.


Nhưng anh… vẫn lạnh lùng không đáp lại tôi.


14



Tôi cảm nhận được chiếc xe dừng lại.


Tống Thời Uyên bế tôi lên lầu.


Tôi gục đầu lên vai anh, mơ mơ màng màng sắp ngủ.


“A Uyên… chị nhớ em lắm…”


Tôi thì thào vô thức, miệng còn dụi dụi vào cổ anh như mổ nhẹ từng cái.


“Ôn Ngôn, chị muốn chết à!” Anh mở miệng, giọng khàn đặc đến đáng sợ.


Anh mở cửa một cách thuần thục.


Đặt tôi xuống ngay chỗ lối vào.


“A Uyên… có thể hôn chị một cái được không…” Tôi gần như là đang van nài.


Anh khẽ rủa một câu.


Sau đó bất ngờ bóp lấy cổ tôi rồi cúi xuống hôn.


Hơi thở đầy mùi rượu.


Động tác lại mạnh mẽ và dứt khoát đến mức xa lạ.


Không giống chút nào với cái cách dịu dàng vụng về ngày trước.


Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong lòng Tống Thời Uyên.


Tôi vừa cựa mình, anh lập tức mở mắt.


“Tôi…” Tôi lắp bắp mở miệng.


Anh không thèm nhìn lấy một cái, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.


Tôi ngồi đờ ra trên giường, đầu óc trống rỗng, chuyện tối qua gần như mù mờ không nhớ nổi.


Không hiểu sao lại mơ hồ mà dây dưa với anh đến mức đó.


Đến khi anh tắm xong bước ra, áo sơ mi chỉnh tề, cả người vẫn mang dáng vẻ cao ngạo, tôi mới hoàn hồn.


Trước khi đi, anh chỉ để lại một câu:


“Chuyện tối qua… xin lỗi.”


Anh rời đi.


Tôi khó nhọc xuống giường.


Lết vào phòng tắm rồi tự tát mình một cái.


“Ôn Ngôn, mày đang làm cái gì vậy! Tỉnh táo lại đi! Người ta có vị hôn thê rồi đấy!”


Hôm nay là ngày làm việc.


Tội nghiệp tôi vẫn phải đi làm như không có gì xảy ra.


Trước khi ra khỏi cửa, tôi liếc nhìn gương…


Trên cổ toàn là vết cắn.


Đúng là cái đồ cầm tinh con chó.

 

15



Thương vụ hợp tác thành công.

 

Công ty cử tôi đến bên họ để làm việc bàn giao và ký hợp đồng.

 

Trùng hợp làm sao, lại đúng lúc gặp vị hôn thê của Tống Thời Uyên.

 

“Tổng giám đốc Tống, đây là bản phương án chỉnh sửa cho hợp đồng lần này.” Tôi nói rồi đưa tài liệu cho anh.

 

Cô ta cười tươi, bước lại gần tôi.

 

“Chị chính là người trước kia chăm sóc A Uyên phải không? Em chào chị, em là vị hôn thê của A Uyên – Chu Tư Vũ.”

 

Tôi mỉm cười, đưa tay ra bắt: “Chào cô, tôi là Ôn Ngôn.”

 

Ai ngờ cô ta đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi vươn tay chạm vào cổ tôi.

 

“Chị ơi, cổ chị làm sao thế? Đỏ hết cả rồi kìa!”

 

Tôi lúng túng đưa tay che cổ: “À… không sao, chắc là bị muỗi đốt thôi.”

 

Không hiểu vì sao, tôi lại thấy như mình bị bắt gian tại trận vậy.

 

“Chị à, khoảng thời gian đó cảm ơn chị đã thay em chăm sóc A Uyên nhé.”

 

Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “thay em”.

 

Rõ rồi, đang giương oai đấy mà.

 

Sau khi Tống Thời Uyên ký xong hợp đồng, tôi xoay người bỏ đi, chẳng buồn ngoái đầu lại.

 

Không hề thấy được ánh mắt sắc lạnh như dao của Chu Tư Vũ lúc nhìn tôi rời đi.

 

“A Uyên, anh thích cô Ôn kia thật à?” Chu Tư Vũ nũng nịu hỏi.

 

Tống Thời Uyên im lặng hai giây rồi đáp: “Không thích.”

 

“Thế cô ta… có phải vẫn còn dây dưa với anh không?”

 

Lần này, Tống Thời Uyên không trả lời.

 

“Vậy à…” Chu Tư Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng một tia suy tính.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo