Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Từ sau khi hai bên ký kết hợp tác, tôi gần như không có lấy một ngày thảnh thơi.
Ngày nào cũng chạy qua chạy lại giữa công ty và nhà, bận đến mức chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Tôi cố tình tránh mặt Tống Thời Uyên, không muốn có bất kỳ dính dáng gì nữa với anh.
Nhưng càng tránh… lại càng hay đụng phải.
Buổi trưa hôm nay tôi có mặt ở công ty bên họ để xử lý tài liệu.
Làm việc mệt nên tôi xuống phòng cà phê rót một ly.
Vừa rót đầy thì có một người phụ nữ khí chất cao quý bước vào.
Tôi gật đầu chào cô ta theo phép lịch sự.
Vừa định đi thì bị chặn lại.
“Cô Ôn hình như… khá thân với tổng giám đốc Tống thì phải?”
Giọng nói tưởng chừng như nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn đầy chất vấn.
Tôi ngước mắt nhìn cô ta một cái, bình thản đáp:
“Tôi với anh ta… không thân. Anh ta không có hứng thú với tôi, mà tôi cũng chẳng quan tâm đến anh ta.”
Nói xong, tôi nhấc chân định đi thẳng.
Không ngờ vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Tống Thời Uyên.
Nét mặt anh mơ hồ, không rõ là nghe thấy hay chưa.
Tốt nhất là nên nghe thấy rồi.
Tôi định bước qua anh, không dừng lại.
Bỗng sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lùng quen thuộc:
“Làm phiền cô Ôn đến phòng làm việc tôi một lát.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
“Được thôi.”
17
“Cô nói tôi không thân với cô? Vài hôm trước còn ôm nhau sát rạt, vậy thì thế nào mới gọi là thân hả?!”
Vừa vào phòng làm việc, tôi đã bị anh đè lên bàn.
Anh tức đến mức bật cười, cơn giận dồn nén nơi đáy mắt.
Tôi đẩy anh ra, lạnh giọng:
“Tống tổng, anh quá đáng rồi.”
Tống Thời Uyên mắt đỏ bừng:
“Ôn Ngôn! Chẳng lẽ cô chỉ yêu cái thằng ngốc đó thôi sao?!”
Tôi cũng bắt đầu nổi nóng.
Tên ngốc đó chỉ mình tôi được phép gọi như thế, dù là khi nào đi nữa.
“Phải! Tôi chỉ yêu thằng ngốc đó! Còn anh? Chính anh nói anh không phải cậu ấy! Anh không phải là A Uyên của tôi!”
Tôi không nhún nhường.
Ánh mắt chúng tôi đối chọi nhau.
Trong mắt mỗi người dường như có cả một ngọn lửa đang bốc cháy.
Hơi thở ngày càng dồn dập.
Anh đột ngột kéo mạnh tóc tôi, cúi đầu hôn xuống.
Một nụ hôn kéo dài, gần như là xé rách.
Tôi không còn đường lùi nữa.
“Bỏ ra! Bỏ… ra…”
“Anh đã có vị hôn thê rồi…”
“Tống Thời Uyên!!”
Không khí như muốn đốt cháy tất cả.
Khi tất cả kết thúc, cả hai đều thở dốc.
Tôi nhìn anh, nghẹn giọng hỏi: “Anh có ý gì đây?”
Anh khẽ cười: “Còn có thể là gì? Chỉ là… nhớ mùi vị của em thôi.”
Tôi cau mày, đầu ngón tay khẽ run lên.
Tim như bị ai dùng dao đâm từng nhát, máu thịt be bét.
“Tống Thời Uyên. Anh nhất định phải dẫm đạp lên tình cảm của tôi như vậy sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, giọng run run.
Anh sững người.
Tôi quay người bước đi.
Chỉ còn lại mình anh, chết lặng giữa căn phòng trống.
18
Về đến công ty.
Tôi lập tức xin cấp trên đổi người phụ trách bàn giao.
Cố Viễn xung phong nhận việc, trở thành người tiếp quản cuối cùng.
Tôi cảm kích, rủ anh ta đi ăn một bữa để cảm ơn.
Còn mở một chai rượu vang.
Có lẽ do tâm trạng không tốt…
Tôi uống hơi nhiều mà không để ý.
Uống được một lúc, tôi đứng dậy đi vệ sinh.
Khi trở lại bàn, Cố Viễn đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi giật mình, theo phản xạ rút tay về.
“Em chắc cũng cảm nhận được rồi chứ?” Anh ta nói.
“Từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn thích em.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt rơi trên khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Có một loại quyến rũ vô hình, vô thức khiến người ta sa vào.
“Ôn Ngôn…” anh ta nói: “Muốn thử hẹn hò với anh không?”
Tôi hơi hoảng loạn.
Lắp bắp né tránh: “Tôi… tôi hình như uống nhiều rồi… tôi nên về thì hơn…”
Chưa đi được mấy bước.
Cơn chóng mặt quay cuồng kéo đến.
Đầu óc nặng trĩu, chân tay bủn rủn, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
Tôi loạng choạng mấy bước rồi rơi gọn vào một cái ôm quen thuộc.
“Ôn Ngôn.”
Là Tống Thời Uyên.
Tôi híp mắt nhìn anh.
Lờ mờ nói: “Tống… đồ khốn… sao lại ở đây…”
Anh cúi đầu đáp, giọng trầm ổn mà dịu đi hẳn:
“Tôi đưa em về.”
Trước khi rời khỏi nhà hàng.
Tống Thời Uyên liếc nhìn Cố Viễn.
Ánh mắt lạnh buốt, ôm tôi chặt hơn vào lòng.
Giọng nói đè nén sự bực dọc: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có ý định gì với cô ấy.”