Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
19
Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong lòng Tống Thời Uyên.
Tôi khẽ nhổm dậy.
Anh lập tức siết chặt lấy tôi, như thể sợ tôi sẽ chạy mất.
“Dậy đi.”
Tôi vỗ nhẹ vào mặt anh.
Anh vừa mở mắt, theo bản năng liền gọi một tiếng:
“Chị…”
Tim tôi như bị ai bóp chặt một cái.
Nhưng tôi vẫn giữ vẻ lạnh nhạt:
“Anh đi đi. Từ nay đừng đến nữa.”
“Việc hợp tác giữa hai bên, tôi đã xin cấp trên đổi người tiếp nhận rồi. Người phụ trách mới là Cố Viễn.”
Tôi nói dứt khoát.
“Chị ơi…” Giọng anh bắt đầu nghèn nghẹn.
“Đừng bỏ rơi em nữa… xin lỗi mà…”
Vừa nói, anh vừa ôm chặt lấy tôi.
“Em thích chị. Lúc nào cũng thích chị.”
“Hôm đó… em nói mấy lời đó vì tức giận thôi.”
“Chỉ là… chỉ là mỗi lần nghĩ đến việc chị từng bỏ rơi em, từng gửi em về nhà, em lại thấy khó chịu. Em không kiềm chế nổi…”
“Em không muốn đi đâu hết. Em biết mình sai rồi…”
Tôi đẩy anh ra, giọng đều đều:
“Tôi không cần cái thích của anh. Không có anh, tôi vẫn sống rất tốt. Anh đi đi. Tốt nhất cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Hu hu hu… chị ơi… đừng mà… Em là A Uyên đây mà… Em hứa sau này sẽ không nói dối nữa… Chị đừng bỏ rơi em thêm lần nào nữa được không…”
“Chị ơi…”
Cuối cùng, cuộc nói chuyện chẳng đi đến đâu cả.
Tôi đuổi anh đi.
Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.
Tôi phải nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và anh.
Chỉ là…còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng thì chuyện đã xảy ra.
20
Một đêm nọ.
Ánh đèn nhấp nháy trong quán bar loang loáng như ảo giác.
Tiếng nhạc chát chúa vang dội đến nhức óc.
Ở góc khuất nhất, một nhóm ba bốn người ngồi trên ghế sofa.
“A Uyên, gần đây con nhỏ Ôn Ngôn kia vẫn cứ bám lấy anh phải không?”
Chu Tư Vũ ngồi sát cạnh Tống Thời Uyên, giọng điệu lả lơi.
Tống Thời Uyên chỉ liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh như băng, không nói gì.
Chu Tư Vũ lại tiếp tục:
“Cô ta cứ quấn lấy anh như thế, nên em chỉ nhờ người ‘dạy dỗ’ cô ta một chút… Cho mấy người chơi với cô ta vài lần, để sau này cô ta…”
Cô ta vẫn chưa nói hết.
Nhưng Tống Thời Uyên chỉ cảm thấy như bị ai đó cầm một cây gậy đập thẳng vào đầu.
Trước mắt tối sầm lại, hô hấp nặng nề.
Cả cơ thể run lên dữ dội.
Trong lòng như có một cơn sấm gầm, kéo theo nỗi sợ nguyên thủy bùng nổ.
Anh gầm lên, giọng run run vì phẫn nộ:
“Cô dám động vào cô ấy?! Ai cho cô làm vậy?!”
“Là tôi quấn lấy cô ấy! Là tôi mặt dày bám lấy cô ấy! Là cô ấy không cần tôi nữa!”
“Cô ấy đâu?! Cô mang cô ấy đi đâu rồi?!”
Chu Tư Vũ hoảng hốt lắp bắp:
“Khách… khách sạn Tạ Đình… em chỉ muốn doạ cô ta một chút thôi, em đâu có nghĩ là…”
Chưa dứt lời, Tống Thời Uyên đã lao ra khỏi đám đông.
Dọc đường phóng bạt mạng, vượt đèn đỏ liên tục.
“Muốn đầu thai à, đồ điên?!”
“Đồ thần kinh!!”
Tiếng còi xe, tiếng chửi rủa dồn dập khắp phố.
“RẦM!”
Cánh cửa phòng khách sạn bị đá tung ra.
Mấy người đàn ông trong phòng bị doạ cho choáng váng.
Kể cả tôi.
Tôi không nhìn thấy ai bước vào.
Mắt bị bịt kín, tay chân bị trói, co rúm lại ở một góc tường.
Khi Tống Thời Uyên nhìn thấy tôi trong tình cảnh ấy, toàn thân anh như rỉ máu.
Tim quặn thắt đau đến không thở nổi.
“Chị ơi…”
Anh lao đến, tháo chiếc bịt mắt trên mặt tôi.
Tôi khẽ mở mắt, mắt đỏ hoe vì đã khóc rất lâu.
Tống Thời Uyên cúi người, run rẩy gỡ từng nút dây buộc chân tay tôi.
Ngón tay anh run đến mức gỡ mãi không ra.
“Tống Thời Uyên.”
Tôi bỗng gọi anh một tiếng.
Anh ngẩng lên, ánh mắt mờ mịt, ngơ ngác.
“Chị…”
Tôi mỉm cười. Nhưng trong mắt không còn một tia ấm áp nào, ánh sáng trong con ngươi như vụt tắt chỉ trong một khắc:
“Gặp được anh, đúng là tôi xui tận tám đời.”
Nói xong, tôi lịm đi trong vòng tay anh.