Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Tôi tỉnh lại trong phòng bệnh.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, may mà không có gì nghiêm trọng.
May là Tống Thời Uyên đến kịp, mấy người hôm qua vẫn chưa kịp ra tay.
“Chị ơi… em mua cháo rồi đây…”
Anh cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy.
“Chị ăn chút cháo đi nhé.”
Từng thìa cháo được anh đút từng chút một, tay vẫn hơi run.
Ngủ một giấc rồi, tôi thấy lòng mình tĩnh lại.
Tôi biết, chuyện này không hoàn toàn là lỗi của anh.
Không ai có lỗi cả.
Chẳng ai sai cả.
Chỉ là… tôi mệt rồi.
Tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn.
Cháo ăn xong.
Tôi mở lời, nhẹ giọng:
“Anh với Chu Tư Vũ rồi cũng sẽ phải kết hôn thôi. Đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa. Sau này mỗi người một con đường, đừng dây dưa gì nữa.”
“Không! Em không cưới cô ta! Em sẽ về nhà và huỷ hôn ngay lập tức!”
Anh hoảng loạn, gần như sắp khóc:
“Em biết lỗi rồi, những người hôm qua em cũng đã cho người xử lý xong… Chị đừng bỏ em mà. Em thề sau này sẽ không để ai bắt nạt chị nữa…”
Tôi lặng người.
Rồi tự hỏi chính mình: Mình… còn yêu anh không?
Câu trả lời trong lòng rõ ràng là: Còn.
Nhưng mà… yêu thì sao?
Tôi không thể để bản thân tiếp tục bị thương nữa.
Tôi phải biết cách dừng lại, đúng lúc.
22
Sau khi xuất viện, tôi không cho bất kỳ ai đến thăm mình.
Kể cả Tống Thời Uyên.
Chỉ là mỗi lần xuống lầu mua đồ là lại nhìn thấy bóng dáng anh đứng chờ gần đó.
Và rồi có cảnh tượng thế này:
“Chị… chị ăn gì chưa? Em mua đồ ăn cho chị này…”
Anh xách một túi lớn, ánh mắt khẩn khoản nhìn tôi.
“Tôi không cần. Mang về đi.”
Tôi nói dứt khoát, rồi lách qua người anh mà đi tiếp.
“Chị ơi…” Từ phía sau, anh gọi tôi một tiếng thật nhỏ.
“Mai em lại tới.”
Tôi dừng chân.
Ánh đèn hành lang chiếu xuống, bóng tôi in dài trên mặt đất.
Giọng tôi lạnh nhạt:
“Mai đừng tới. Ngày kia cũng đừng. Sau này càng không cần.”
Bên kia, Nhiếp Thành tròn mắt:
“Gì cơ? Mày thật sự hủy hôn rồi á?!”
Tống Thời Uyên lườm hắn:
“Còn không phải cũng nhờ mày góp phần đấy à? Nếu không phải mày nhận ra tao, lôi tao về nhà… thì đã chẳng có nhiều chuyện xảy ra như vậy!”
Nhiếp Thành méo mặt:
“Tao coi mày là anh em! Mày thì một lòng chỉ muốn cưa gái! Tao tổn thương sâu sắc!”
Tống Thời Uyên bực bội:
“Bớt lảm nhảm đi! Mau nghĩ cách giúp tao với, vợ tao không thèm để ý đến tao nữa rồi!”
“Cái này thì…”
Nhiếp Thành gãi đầu, vẻ khó xử:
“Tao cũng chịu… tự mày tìm đường đi…”
“Cút!! Đừng làm tao cáu!”
Tống Thời Uyên đá hắn một phát bay ra cửa.
Nhiếp Thành vừa ôm mông vừa lết đi:
“Hu hu hu mày là đồ bạn khốn nạn trọng sắc khinh bạn hu hu hu...”
23
Buổi tối, Tống Thời Uyên trở về nhà, mặt mày ủ ê.
Vừa mở cửa, thấy trong phòng khách ngồi đầy người.
Rõ ràng là Chu Tư Vũ lại tới gây chuyện.
Vừa thấy anh về, cô ta lập tức đứng dậy đón:
“A Uyên…” Giọng mềm như nước, bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương.
Nhưng Tống Thời Uyên không thèm nhìn lấy một cái.
Mở miệng là vào thẳng vấn đề:
“Chú, dì, có gì cứ nói thẳng.”
Mẹ Chu Tư Vũ lập tức không nhịn được:
“Tiểu Uyên à, chuyện hôn nhân không phải trò đùa, cháu nói hủy là hủy, vậy mặt mũi nhà họ Chu chúng tôi để đâu hả? Tư Vũ nhà dì nó đối xử với cháu không tốt sao? Con bé nó yêu cháu đến vậy, sao cháu lại vô tình thế?”
Tống Thời Uyên đáp, từng chữ rõ ràng, lạnh nhạt mà không mất lễ phép:
“Dì Chu, dì nói đúng, hôn nhân không phải trò đùa. Cháu cũng nghĩ vậy, nên chuyện hủy hôn này là cháu đã nghĩ rất kỹ. Cháu không yêu con gái dì, hủy hôn không chỉ vì bản thân cháu, mà còn vì hạnh phúc cả đời của cô ấy.”
Mẹ cô ta nghẹn họng: “Cái này… cái này…”
Tống Thời Uyên tiếp lời, giọng trầm xuống:
“Dì nên hỏi lại con gái dì, xem cô ta đã làm những gì. Tâm địa xấu xa, thậm chí còn muốn hủy hoại cuộc đời một người phụ nữ khác.”
Cả nhà họ Chu tím mặt, không nói thêm được câu nào, cuối cùng cúi đầu rút lui trong lặng lẽ.
Đợi bọn họ đi rồi, mẹ Tống thở dài, giọng nghiêm túc:
“Con này… chẳng lẽ con thật sự thích cô gái đã chăm sóc con trước đây?”
Tống Thời Uyên không hề giấu diếm:
“Con thích cô ấy. Và cũng là người vợ duy nhất của con.”
“Được được được, con thích là được. Mẹ mặc kệ mấy cái liên hôn thương mại này, làm mẹ, mẹ chỉ mong con được hạnh phúc.”
Tống Thời Uyên im lặng vài giây rồi mới nói:
“Nhưng… mẹ ơi, hình như con làm cô ấy thất vọng quá rồi. Cô ấy không còn cần con nữa.”
Bà mẹ xoa đầu con trai:
“Không sao đâu con. Đàn ông mà bỏ cuộc là hèn! Kiên trì mới là thắng lợi!”