Tôi Chỉ Muốn Là Phản Diện Giàu Có, Không Muốn Là Nữ Chính Ngược Tâm - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Về đến nhà, tôi kiệt sức nằm dài trên ghế sofa, mở game lên định chơi một ván để xoa dịu tâm hồn tổn thương của mình.


Chơi chưa được mấy ván thì tình duyên trong game của tôi cũng online.


Tôi dứt khoát hỏi: 

“Đánh hắc không?” (ý là cùng chơi game tổ đội)

Kẻ Dũng Cảm Cô Đơn: “Chơi.”


Chơi được nửa trận, tôi đã chết đến sáu lần, tức quá đâm ra nằm bẹp luôn, không thèm đánh nữa. Tình duyên cẩn thận hỏi tôi:

“Bảo bối, hôm nay em tâm trạng không tốt à?”

Tôi nói:

“Đúng vậy, ngày đầu đi làm đã gặp phải ông sếp ngu ngốc, còn bị điều sang trông trẻ con nữa chứ!”

Tình duyên lập tức cùng tôi mắng sếp suốt nửa tiếng, bỗng nhiên... mất kết nối một cách bí ẩn.


Tôi suýt nữa tưởng Tuân Khâm lần theo dây mạng đến tận nhà tôi rồi. Mười mấy phút sau, tình duyên lại bất ngờ online trở lại.

Anh nói:

“Bảo bối, chuyện tình cảm của chúng mình bị gia đình anh phát hiện rồi. Họ muốn anh chia tay với em.”


Tôi từ tốn gõ ra một dấu “?”...


Nhà anh thuộc dòng dõi hoàng tộc à? Đến cả yêu đương trong game mà cũng bị quản lý à?


Tôi còn chưa kịp trả lời, thì phát hiện biểu tượng micro của tình duyên ở góc phải trên bỗng sáng lên.


Quen nhau trong game đã nửa năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy bật micro, chưa từng nghe giọng bao giờ.


"Bà Chủ... Mãng Xà?"


Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo đó từng chữ từng chữ gọi tên ID game của tôi, âm cuối nhấn nhá, khiến tôi qua cả dây mạng cũng đỏ mặt xấu hổ.


“Anh yêu, giọng anh hay quá đi mất?”


Đầu bên kia im lặng thật lâu.


“Là anh. Mình chia tay đi.”


"Khoan đã! Em phản đối! Chỉ vì gia đình cấm đoán mà anh dễ dàng từ bỏ tình cảm thế sao?"


Tôi lập tức ngồi bật dậy. Nếu chưa nghe thấy giọng anh, có khi tôi đã đồng ý luôn rồi—chỉ là tình duyên trong game thôi mà, người tiếp theo còn ngoan hơn. Nhưng với cái giọng này... là một người nghiện giọng, tôi sao có thể buông tay được chứ!

Đầu dây bên kia như có tiếng trẻ con hét lên, tình duyên khựng lại, rồi vội vàng nói:

“Đúng là mỏng manh vậy đấy. Xin lỗi, tài khoản này anh sẽ không dùng nữa. Tạm biệt, "Bà Chủ... Mãng Xà".”


Nhìn vào avatar vừa mới tối đen đi, tôi nghiến răng nghiến lợi.


Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì vậy? Nam chính còn chưa thấy mặt mà tôi đã xui xẻo thế này rồi?!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo