Tôi Chỉ Muốn Là Phản Diện Giàu Có, Không Muốn Là Nữ Chính Ngược Tâm - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hôm sau, tôi với hai quầng thâm mắt đen sì đi làm, lúc đang đứng trước thang máy chờ thì vô tình liếc sang bên cạnh, bắt gặp Tuân Khâm với gương mặt lạnh lùng, xung quanh là các đồng nghiệp đứng cách anh ta nửa mét, ánh mắt nhìn tôi đầy hả hê.


Chắc chắn là cách tôi dậy sớm có vấn đề rồi!


Tôi gượng cười một tiếng:

“Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Tuân.”

Anh ta cúi đầu liếc tôi một cái:

“Chào buổi sáng, cô Vị Nhiên (phiên bản hắc hóa).”

Tôi: “……”


“Phụt—”


Tôi nghe thấy sau lưng có mấy đồng nghiệp không nhịn được cười bật ra tiếng.


Cứu mạng, chắc tối qua tôi uống rượu rồi phải không? Tuân Khâm, hôm qua tôi còn trông cháu giúp anh đấy, đây là cách anh trả ơn tôi à? Bắt tôi chết vì xấu hổ?


Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, tôi cứ tưởng mọi người sẽ ùa vào như mọi khi, không ngờ khi tôi và Tuân Khâm bước vào, tất cả mọi người đều đồng loạt lùi lại một bước, cứ như có rào chắn vô hình trong thang máy vậy.


Tôi nghi hoặc hỏi:

“Mọi người không vào à?”

Họ cười tươi nói:

“Không sao đâu, bọn em không vội, hai người cứ lên trước đi!”

Đồng nghiệp đúng là lễ phép quá mức, tôi xúc động vô cùng, lập tức lên tiếng đe dọa:

“Còn hai phút nữa là muộn rồi đó, vào nhanh đi!”

Vừa dứt lời, một đám người lập tức ùa về phía cầu thang bộ.


Xã hội lạnh lùng này, chẳng cho tôi chút hơi ấm nào.


Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong không gian chật hẹp giờ chỉ còn tôi và Tuân Khâm.


Tôi nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ mình là một con bọ ngựa mẹ đã chết.


Tuân Khâm đột nhiên lên tiếng:

“Quầng thâm mắt nặng vậy, đêm qua đi ăn trộm à?”

Cái miệng 38 độ này sao phun ra toàn lời băng giá thế?


Tôi gượng cười:

"Tối qua thất tình, thức trắng đêm ạ."

Thật ra là mơ suốt đêm về cốt truyện, sợ đến mức thế này đây.


Tuân Khiêm trầm ngâm.


Anh ta lạnh nhạt nói:

“Hôm nay chị tôi sẽ đến công ty thị sát, tốt nhất cô nên cư xử bình thường một chút.”

Tôi lập tức đứng thẳng như người máy, nở nụ cười tiếp tân 5 sao.


Tuân Khâm:

“…Ý tôi là bình thường một chút.”

Sếp ngu ngốc, rốt cuộc là tôi không bình thường ở chỗ nào? Với môi trường làm việc như vậy, còn đòi hỏi nhân viên phải có tinh thần ổn định?


Giữ vững phong thái hoa hậu, tôi sống sót qua buổi sáng.


Đến lúc chuẩn bị tan ca, chị gái hắn xông vào văn phòng khóc lóc:

“A Khâm, Phong Đình mất tích rồi!”

Người phụ nữ sang chảnh sáng nay giờ tóc tai bù xù, mắt đỏ hoe.


Tuân Khâm lập tức bật dậy:

“Chị! Em đã bảo là phải trông chừng cái thằng nhóc Yến Phong Đình đó cho kỹ! Sao còn dẫn nó tới công ty?”

"Hai chị em lập tức phát thông báo toàn công ty tìm người. Để mặc tôi ngồi trước bàn trợ lý mà bối rối đến mức ngơ ngác.


"


Yến Phong Đình? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?


Nam chính… mất tích rồi?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo