Tôi xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

34.

Cửa phòng đóng lại, Trương Quân nghiêng đầu nói gì đó với ông Trương.

Sau khi Tống Tương Tương buông tôi ra, chuẩn bị đặt tôi lên giường, tôi chỉ chỉ cửa phía sau: “Mẹ, phải khoá cửa phòng.”

“Được rồi, được rồi!”

Tống Tương Tương dùng khăn giấy ướt lau tay và lau mặt cho tôi, sau đó dỗ tôi ngủ một lát.

Nửa đêm, không biết là mấy giờ, tôi bị muỗi đốt tỉnh, phát hiện ra Tống Tương Tương vẫn còn cầm di động không biết đang gửi tin nhắn gì.

Tôi dịch sát tới gần cô ấy gọi mẹ, cô ấy hỏi tôi bị làm sao.

Tôi nâng lên đôi chân bụ bẫm không được đắp chăn, nhỏ giọng kêu, “Có muỗi.”

“Ôi! Sao lại bị cắn đến như vậy!” Tống Tương Tương nắm lấy chân tôi thì thấy, phía trên đều là vết muỗi cắn đỏ ửng.

Cô ấy lấy từ rương hành lý tìm một lọ thuốc ngứa, cẩn thận bôi lên những nốt đỏ của tôi. Đang lúc cô ấy vừa bôi vừa thổi thổi cho tôi, ở cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng động.

Dường như có người đang định dùng sức đẩy cửa ra, lại bị then cửa ngăn lại, nhưng lại vẫn cố ý đẩy thêm vài cái.

“Ai thế?”

Tống Tương Tương đang hết sức chuyên chú bị doạ đến nỗi giật cả mình, lớn giọng hỏi.

Bên ngoài cửa có lẽ không ngờ là Tống Tương Tương vẫn chưa ngủ, âm thanh gì cũng không dám phát ra, vội vàng rời đi.

Tống Tương Tương sợ tới mức cả đêm không dám ngủ, mà tôi bị muỗi cắn đến nỗi không ngủ được.

Cả đêm này, chúng tôi trợn mắt mong chờ trời sáng.

35.

Ngày hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng nấu cơm lạch cạch, Tống Tương Tương mới dám mở cửa đi ra ngoài.

Cô ấy chạy tới hỏi bà Trương là tối hôm qua có người tới đẩy cửa phòng của cô ấy, bà Trương trầm ngâm suy nghĩ một chút, không để ý nói, “Haizz, có lẽ là Diệu Tông đi nhầm cửa, phòng của các con đang ngủ vốn là phòng của nó.”

Tống Tương Tương nửa tin nửa ngờ, nhưng ở đây cũng không có Camera, cũng chỉ có thể nghê thế nào biết thế ấy.

36.

Sau khi ăn cơm sáng, Tống Tương Tương một đêm không ngủ vì buồn ngủ nên quay trở về ngủ bù. Tôi thì sợ muỗi lại cắn tôi, chủ động ngồi ở phòng khách xem TV cùng với người lớn.

Có lẽ do tôi còn nhỏ, bọn họ nói chuyện cũng không thèm đề phòng tôi.

“Tối hôm qua là ông bảo Trương Quân tới à?” Trương Cầm hỏi ông Trương.

“Đúng thế, hắn nói nếu chuyện thành công sẽ cho chúng ta một vạn.” Ông Trương ăn xong cơm sáng lại bắt đầu dùng tăm xỉa răng, ngồi rung đùi.

“Ông điên rồi hả? Ông không sợ người của Tống gia tìm tới cửa sao?” Trương Cầm hạ giọng, tức giận không chịu nổi.

“Sợ cái gì? Loại chuyện này nếu có thể xảy ra còn sợ nó nói ra à? Nói ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nó chứ!”

Diệu Tông còn có rất nhiều chuyện cần có Tống gia giúp đỡ, ông dùng quan hệ mà mua phòng kết hôn cho con trai đi! Ông tìm việc cho con trai đi!”

Lời này vừa nói, ông Trương tuy có cưỡng từ đoạt lý thì cũng im lặng không trả lời được. Nhưng mà khí khái đàn ông ở nông thôn khiến cho ông ta không cho phép bản thân rơi xuống hạ phong khi cãi nhau, thế là lớn tiếng nói, “Chuyện lại có thành đâu! Ở đây ồn ào cái gì? Đừng để lát nữa trẻ con nghe thấy.”

Nói xong, hai người đều không tự giác mà liếc nhìn tôi một cái.

Tôi giả vờ không để ý chút nào, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào TV xem giống như Trương Diệu Tông.

37.

Sau khi làm trẻ con, Tống gia căn bản không cho phép tôi xem phim bộ của người lớn.

Loại phim truyền hình cẩu huyết của một thiếu niên từ nông thôn tới thành phố có thể đánh được một mảnh trời riêng như này cũng khá thú vị.

Phòng khách lại yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nói chuyện của nhân vật trong phim.

Khi thiếu niên trong phim đang xoa lưng bẻ đầu cấp trên, ngoài cửa lại truyền đến một giọng rất lớn.

“Trương Bưu có nhà không ạ?”

Dứt lời, một bé trai khoảng năm tuổi chạy vào, “Thím Trương Cầm!”

“Ai da, là Thiên Bảo à,” Trương Cầm bế đứa bé trai kia lên, “Mấy ngày không gặp mập lên rồi!”

Theo sau, người phụ nữ lớn giọng kia cũng tiến vào, “Nghe nói chị lên nhà con gái út của chị ở thành phố hưởng phúc, sao lại về rồi?”

“À!” Trương Cầm vẫy vẫy tay, “Cái gì mà hưởng phúc, là đi thăm nó, đều là có lỗi với nó. Lần này là mang nó trở về nhận tổ quy tông, hiện giờ đang ngủ ở trong phòng.”

Người phụ nữ lớn giọng kia nghe nói vậy, giọng nói cũng không có nhỏ lại, nhìn căn phòng đóng chặt, lại nhìn tôi: “Đây là…?”

“Đây là con gái của con gái út của tôi! Tới đây này Nhiễm Nhiễm, chào bác đi con.”

Tôi ngoan ngoãn chào  một tiếng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo