Tôi xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

58.

“Ai da, ý của mẹ là, trước cứ định ra, nếu sau này gặp thích ai khác thì hai nhà lại giải trừ hôn ước cũng được.”

Trương Cầm cứ nhất định phải thúc đẩy việc hôn nhân này.

Lý Mạnh Nhiên không kiên nhẫn: “Nói thẳng nhé, Thiên Bảo không xứng với Nhiễm Nhiễm.”

Lời này vừa nói xong, Trương Cầm không nhịn được mà khó chịu.

“Tiểu Lý, con có ý gì thế? Tương Tương do mẹ sinh ra, Thiên Bảo là con của anh em bên nhà chồng của mẹ, hai bên có cùng một tổ tông, sao lại không xứng?”

“Kết hôn cần để ý môn đăng hộ đối, Tương Tương họ Tống, là con gái của Tống gia.”

Lời nói còn chưa nói thẳng, ở đây ngoài người Tống gia ra, còn lại đều nghe ra ý khác, sắc mặt đều đen thui.

Trương Cầm quay đầu lại, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tổn thương, “Tương Tương, con cũng nghĩ như vậy sao?”

Tống Tương Tương nhìn tôi, lại nhìn Lý Mạnh Nhiên, chậm rãi gật đầu.

59.

Lý Mạnh Nhiên gọi bảo vệ tiến vào đuổi người, trả tất cả quà tặng cùng với vòng tay vàng cho bọn họ mang về theo.

Trước khi đi, Trương Cầm nhìn Tống Tương Tương muốn nói lại thôi, tôi biết bà ta nhất định cảm thấy gần đây Tống Tương Tương thay đổi không ít, rõ ràng là gần đây mình không làm chuyện gì, vì sao sẽ bị Tống Tương Tương ghét bỏ chứ?

Bà ta rất muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

60.

Tống Tương Tương chỉ là đang cân nhắc một lần nữa, cũng thấy rõ vị trí của Trương gia và Tống gia trong lòng mình, sự xấu xa của Trương Cầm bọc một tầng đường, cho nên Tống Tương Tương cũng không thấy quá mức, ngược lại là trước khi đi tới Trương Gia Thôn, cô ấy còn có cảm tình đối với Trương Cầm.

Lúc này, Lý Mạnh Nhiên nhìn thoáng qua Tống Tương Tương còn đang sững sờ, hỏi, “Nếu anh không ở nhà, em có đồng ý bọn họ đính thân không?”

Tôi dí vào mũi Tống Tương Tương, “Mẹ ngốc nghếch.”

Lý Mạnh Nhiên cười, trong giọng nói cũng không hề có ý trách móc, “Có chút kẻ ăn vạ không dễ thoát khỏi như vậy.”

61.

Sau lần này, Tống Tương Tương có chút đề phòng đối với Trương Cầm, cứ cảm thấy bà ta có lẽ thường xuyên muốn lừa đảo mình.

Thậm chí cô ấy đã nghĩ thông suốt không ít chuyện trước kia.

Đối với điện thoại của Trương Cầm, cô ấy có lúc nhận cũng có lúc không, hẹn ăn cơm thì cơ bản là cô ấy từ chối.

Cứ tưởng rằng kể từ đó sẽ không bao giờ nhìn thấy Trương Cầm nữa, không ngờ có một lần Tống Tương Tương tìm không thấy giấy chứng sinh của tôi, mới nhớ là có lẽ đã để ở khu nhà cũ.

Khi cô ấy mang theo tôi về, phát hiện ra khoá cửa đã đổi.

62.

Tống Tương Tương nghĩ nửa ngày trời mới nhớ ra lúc trước Trương Cầm đã đề nghị cho Diệu Tông cùng hôn thê tới ở nhờ.

Cô ấy gọi điện thoại cho Trương Cầm, Trương Cầm lại gọi điện thoại cho Diệu Tông yêu cầu mở cửa.

Hôn thê của Trương Diệu Tông tên là Trương Quyên, cô ta đứng chống nạnh ở cửa chất vấn Tống Tương Tương, “Cô là chị gái từ đâu ra của Diệu Tông?”

Trương Diệu Tông vẻ mặt xấu hổ, “Là chị gái ruột của anh, trước tiến vào đã.”

“Không phải chứ!” Giọng của Trương Quyên the thé nói, “Mẹ anh ở cùng chúng ta thì thôi đi, hiện tại không phải có thêm một chị gái muốn ở cùng chúng ta nữa chứ?”

Tống Tương Tương buông tôi xuống, bình tĩnh nói, “Tôi tới lấy đồ vật.”

Phòng ở này cũng không nhỏ, có ba phòng, một phòng khách và một phòng bếp, trong đó có một gian bị đổi thành thư phòng.

Cửa thư phòng vốn là có một cái khoá, hiện tại quả nhiên bị đổi đi, đồ vật bên trong cũng bị lấy sạch toàn bộ.

“Đồ vật bên trong đâu rồi?”

63.

“Cái gì thế? Đồ vật trong đó không phải là do chủ nhà trước kia để lại hay sao? Chúng ta mua phòng ở đương nhiên phải vứt bỏ toàn bộ đồ vật cũ rồi.” Trương Quyền trả lời.

“Tương Tương, mấy thứ kia của chị không phải là đều dọn hết đi rồi hay sao?” Trương Diệu Tông ở sau lưng hỏi nhỏ một câu.

“Không có,” Tống Tương Tương quay đầu nhìn cậu ta, “Khi các người dọn vào không có báo trước. Hơn nữa, tôi đã nói là đồ vật ở thư phòng không được động vào rồi mà.”

Lúc này, Trương Cầm thở hồng hộc vọt vào cửa, nhìn thấy chúng tôi, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn.

“Có! Ở đây! Đồ vật mẹ đều dọn rồi.”

Trương Cầm đưa chúng tôi tới một phòng trong đó, là phòng trẻ con lúc ấy cho tôi ở. Xem ra hiện tại trở thành phòng của Trương Cầm. Một đống sách để trong rương, khiến cho một căn phòng vốn không nhỏ bị chen chúc đến chật cứng.

Bà ta cười lấy lòng, “Con muốn tìm cái gì? Mẹ giúp con dọn về được không?”

Tống Tương Tương kéo cái rương ra thì thấy, nhưng cuốn sách thì được đặt ở ben trong, văn kiện giấy tờ được bỏ vào trong một cái hộp nhỏ.

Mà cái hộp kia vốn là dùng để đựng trang sức.

64

“Trang sức ở đây đâu rồi?”

Tống Tương Tương mở hộp gỗ nhỏ ra, hỏi.

Trương Cầm và Trương Quyên cùng nhau trả lời, “Trang sức gì?”

“Muột chiếc vòng tay phỉ thuỷ, một chuỗi vòng cổ trân châu và một đôi vòng tay vàng.”

Trương Cầm cùng với Trương Quyên nhìn nhau, sau vài giây, sắc mặt của Trương Quyên bỗng trở nên khó coi, “Chính là vòng cổ đưa cho tôi lúc đính hôn sao?”

Cô ta đi về phía phòng, cầm lấy đồ vật bảo bối của mình thật lâu, chờ tới khi đưa tới cho Tống Tương Tương, cô ấy gật gật đầu, ngoại trừ lắc tay phỉ thuỷ, hai cái đều ở đây.

Tống Tương Tương nhận lấy trang sức bỏ lại trong hộp, lại hỏi Trương Cầm, “Lắc tay đâu rồi?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo