Tôi xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác - Chương 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

70.

“Không sao chứ?”

Là Lý Mạnh Nhiên.

Tống Tương Tương ôm lấy tôi chạy về phía hắn.

Người của Trương gia đã được tiền cùng với phòng ở tiếp tục treo lên vẻ tươi cười hữu hảo lương thiện, hỏi, “Sao Tiểu Lý lại tới đây? Ai da, khoá này sao cạy ra rồi? Đây là làm sao thế?”

Lúc này giọng nói của Trương Cầm không giấu được vui sướng, nghe mà khiến người ta ghê tớm.

Lý Mạnh Nhiên chỉ huy người đi vào dọn đồ vật, ôm lấy hai người chúng tôi, lạnh lùng nhìn bọn họ, chưa nói gì cả.

Đồ vật dọn cũng xong xuôi.

Trước khi đi, Tống Tương Tương đoạt lấy hộp trang sức trong tay Trương QUyên.

Trương Quyên kích động, thiếu chút nữa lên giật tóc Tống Tương Tương, lại bị Trương Cầm ngăn cản.

71.

Khi chúng tôi xuống lầu, vừa vặn gặp các cảnh sát mới xuống xe cảnh sát.

“Ông lý, vợ con của ông không có việc gì chứ?”

Lý Mạnh Nhiên ôm tôi, lại nắm tay Tống Tương Tương, nói không có việc gì, lại nói, “Người đánh cướp vợ tôi vẫn còn ở trên lầu, nhờ các anh.”

“Vì nhân dân phục vụ, chắc chắn rồi!”

Bốn năm cảnh sát mang theo trang bị chạy lên lầu.

72.

Trải qua chuyện này, Tống Tương Tương không còn chút cảm tình nào đối với Trương gia.

Ba người Trương gia đều bị bắt, sau khi điều tra và thẩm vấn, cuối cùng đều bị phán tội tống tiền.

Bọn họ còn muốn cãi, nhưng bằng chứng đã rõ, bản hợp đồng mua nhà không có khoản nào trả cho Tống gia, cùng với thẻ ngân hàng của Trương Diệu Tông mới được chuyển khoản sáu con số.

Chỉ có ông Trương không có chuyện gì, nghĩ đủ mọi cách để tới Tống gia cầu xin, nhưng ngay cả cửa nhà Tống gia cũng không tới được.

Ông ta muốn canh ở bên ngoài khu biệt thự, nhưng mà chiếc xe nào là của Tống gia cũng không biết.

Thế là đành phải thấy chiếc xe nào thì chặn cái xe đó, còn không chặn được mười cái đã bị người ta báo cảnh sát bắt đi.

Ông Trương bị nhốt mười ngày, ba người còn lại bị giam ba năm tù.

73.

Ngày bản án được phán quyết, ông bà Tống đi thăm Trương Cầm.

Cách một tầng cửa kính thật dày, bà Tống cầm lấy bộ đàm nói với Trương Cầm, “Vốn dĩ niệm tình bà đã sinh Tương Tương, muốn giải hoà, nhưng mà các người khi mang Tương Tương tới Trương gia thôn, dám can đảm lấy Tương Tương ra để làm ăn với đàn ông lạ, cho nên các người phải chịu hình phạt này.”

Bà tống khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khi nói ra lại làm người ta phát run, “Vốn là các người phải bồi thường đồ vật tổn thất, còn có những đồ vật mấy năm nay Tương Tương đã tặng cho các người, nhưng chúng tôi không truy cứu nữa, coi như Tương Tương đã trả lại ơn sinh thành của các người. Nhưng mà chúng ta vẫn giữ lại quyền truy cứu, nếu khi ra ngoài các người còn tới quấy rầy Tương Tương, sẽ phải trả lại gần một trăm vạn đó.”

Bà ấy không nghe tiếng Trương Cầm mắng chửi bên kia

Trương Cầm kích động bị giám ngục đè lại, vẫn không cam lòng, “Nhất định! Nhất định là con nhỏ khốn kiếm kia tố cáo!”

74.

“Hắt xì…” Tôi ở biệt thự hắt xì một cái.

Tống Tương Tương vội vàng phủ lên trên người tôi một cái chăn lông.

_______
Ngoại truyện:

00.

“Bé gái bị vứt bỏ, sau mười tám năm được cha mẹ ruột nhận về, khiến mẹ nuôi lạnh lòng…”

Cuối tuần, tôi cùng với Tống Tương Tương lướt xem video, cô ấy thấy tin tức mới nhất.

Tôi thò đầu qua nhìn, là tin tức mẹ nuôi cả đời không lập gia đình nuôi nấng đứa trẻ, kết quả, đứa trẻ đó thi đậu một trường đại học rất tốt lại được cha mẹ đẻ nhận về, không bao giờ liên lạc lại với mẹ nuôi nữa.

“Sao lại có thể có loại người này chứ! Ai đối xử tốt với cô ta mà cô ta không biết hay sao? Thật là đáng giận!”

Tôi nhìn cô ấy thật sâu một cái, không trả lời.

Này… nếu không nhờ có tôi, không phải là cô cũng muốn lên bảng tin đúng không nào?

Tống Tương Tương ôm lấy cánh tay tôi, thở dài, “Ai da, mẹ cứ cảm thấy khi Bảo Bảo còn nhỏ đã giúp mẹ rất nhiều, nếu không mẹ thật sự đã bị lừa tới Trương gia thôn rồi.”

01.

Tôi vào đại học cùng thành phố, mỗi cuối tuần Tống Tương Tương đều sai tài xế tới đón tôi về nhà.

Chiều chủ nhật, tôi trở lại trường học như bình thường, không ngờ lại gặp được mấy người đang lén lút ở cổng trường, mỗi khi thấy một cô gái từ xe đi ra là nhìn chằm chằm không yên.

Hôm nay tôi cố ý xuống xe mua đồ ăn ở phố ăn vặt, coi như tránh được một kiếp.

Tôi đeo khẩu trang lên đi gần tới chỗ đám người kia, xác nhận lại một chút, là Trương Cầm cùng với con trai bà ta là Trương Diệu Tông đã mười mấy năm qua không gặp, còn có hai đứa trẻ, một nam một nữ, nhìn tuổi tác có lẽ là học cấp hai.

Tôi cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại, “Ở cổng trường có người tìm anh đó!”

Chỉ một lát sau, một nam sinh viên vội vã chạy ra, đang định gọi điện thoại cho tôi đã bị Trương Cầm nhìn thấy và bao vây.

“Thiên Bảo!”

Trương Thiên Bảo gãi gãi đầu, “Dì Trương Cầm, sao dì lại tới đây?”

“Không phải là dì đã cùng đường… Con có thể giúp dì tìm thấy Nhiễm Nhiễm không? Dì tìm Nhiễm Nhiễm có chút việc.”

Dao diện điện thoại của Trương Thiên Bảo vẫn là cuộc trò chuyện đang dang dở với tôi.

“Nhiễm Nhiễm, em ở đâu? Dì Trương Cầm tìm em có việc.”

Tôi đứng ở bên cổng bảo vệ vẫy tay với bọn họ, “Ở đây!”

Trương Cầm vẻ mặt kinh hỉ bước về phía tôi.

Tôi ngắt điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía chú bảo vệ nói, “Chú, chú xem xem, chính là bọn họ. Học sinh kia đã thông đồng với người thân thích bên ngoài muốn tới đây tống tiền cháu, cháu không quen biết đám người kia.”

Chú bảo vệ cầm lấy gậy cảnh vệ, gọi thêm vài người, tiến đến áp chế tất cả bọn họ, trong đó có cả Trương Thiên Bảo.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo