Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi vội vàng ôm búp bê miệng rộng lùi về sau.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Không biết Tô Nghiễn có nhìn thấy tôi không.
Búp bê miệng rộng rất bất mãn:
"Cô đang làm gì vậy, cô sợ bọn họ sao? Không phải đã nói là sẽ dọa họ à!"
Tôi khẽ nói: "Thỏ Thỏ, chúng ta hình như gặp rắc rối lớn rồi, có một người ở dưới rất lợi hại."
"Vậy thì sao chứ, chúng ta có vật phẩm còn lợi hại hơn, còn sợ anh ấy à?"
Đương nhiên là sợ rồi. Những vật phẩm này đều là Tô Nghiễn tặng tôi. Nếu sử dụng quá nhiều vật phẩm trước mặt anh, anh nhất định sẽ phát hiện ra thân phận của tôi.
Thấy búp bê miệng rộng không nghe lọt tai, tôi đành nói thẳng.
"Dưới lầu có một người chơi tên là Tô Nghiễn."
Búp bê miệng rộng đứng im.
"Tô Nghiễn… Sát Thần đứng đầu bảng xếp hạng người chơi đó sao?"
Thấy tôi gật đầu, nó không còn vẻ kiêu căng vừa nãy nữa. Cả người nó run lên.
"Sát Thần, là Sát Thần…"
"Chúng ta lại gặp phải Sát Thần tàn bạo nhất trong phó bản!"
"Quái vật nào gặp anh ấy cũng không sống nổi, làm sao bây giờ, tôi chỉ là một con búp bê vô tội biết ăn thịt người thôi, hu hu hu…"
Tôi cũng sợ. Tôi sợ anh phát hiện tôi làm việc trong phó bản lâu như vậy mà không nói cho anh biết.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc nghĩ ngợi lung tung. Tôi cố gắng trấn tĩnh, ôm búp bê miệng rộng trốn đi.
Một nhóm người bên ngoài bước vào, tiếng bước chân trở nên lớn hơn. Tôi chắp hai tay lại, cầu nguyện họ đừng lên tầng hai. Nhóm người dưới lầu dường như đang thảo luận điều gì đó ở tầng một. Thính giác của búp bê miệng rộng rất tốt, nó nói với tôi rằng những người này đang bảo trời đã tối, định ở lại đây qua đêm.
Tôi lại bắt đầu cầu nguyện đừng có ai đến căn phòng ở cuối hành lang tầng hai. Vì tôi đang trốn ngay dưới gầm giường trong căn phòng này.
Đáng tiếc, càng sợ điều gì thì điều đó lại càng đến.
Tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, chậm rãi và vững chãi. Sau đó là ở hành lang, ngày một gần.
Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại.
Dừng ngay trước cửa phòng tôi.
6
Cánh cửa được đẩy ra.
Người bên ngoài dường như đang quan sát căn phòng này, chần chừ một lúc rồi mới bước vào.
Tôi bịt miệng, co rúm người dưới gầm giường, không dám nhúc nhích.
Đôi bốt da màu đen dẫm trên sàn gỗ, phát ra âm thanh trầm đục. Mỗi bước đi dường như đều dẫm lên trái tim tôi, khiến tôi có chút khó thở.
Sau khi đi một vòng quanh phòng, người đó đến trước giường. Tôi nghe thấy tiếng nệm lún xuống.
Anh đã ngồi xuống.
Trong phòng trở nên yên tĩnh hơn. Tôi không dám thở mạnh.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói cung kính của người đàn ông bên ngoài truyền vào:
"Anh Nghiễn, bên ngoài trời đã tối hẳn rồi, anh có muốn xuống ăn chút gì không?"
"Không đói, các cậu cứ ăn đi."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, du dương quen thuộc đó, cả người tôi mềm nhũn, dán chặt xuống sàn nhà.
Quả nhiên là Tô Nghiễn.
7
Tôi đợi rất lâu.
Sau khi chắc chắn Tô Nghiễn đã ngủ say, tôi lại thêm chút thuốc mê rồi mới rón rén bò ra khỏi gầm giường.
Tô Nghiễn là người ngủ rất nông. Ngay cả khi đã thêm thuốc mê, tôi cũng không chắc liệu anh có tỉnh dậy giữa chừng không. Để không gây ra tiếng động, tôi di chuyển rất chậm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng tôi cũng đến được cửa. Chỉ cần bước qua cánh cửa này, tôi có thể trốn thoát!
Tôi cẩn thận hé mở khe cửa.
Ngay giây tiếp theo, cửa đã bị một đôi tay phía sau đóng sập lại.
"Không chào hỏi tiếng nào mà đã định đi à?"
Giọng nói trên đỉnh đầu có vẻ lười biếng nhưng lại mang theo một chút lạnh lẽo. Con búp bê miệng rộng trong lòng tôi bị dọa ngất đi.
Tôi cũng muốn giả chết.
"Giả chết vô ích."
Giọng nói lười biếng của anh pha chút khàn khàn, mang theo sự bực bội vì chưa được nghỉ ngơi.
Có người trong bình luận nói: [Tô Thần ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc nghỉ ngơi. Lần trước trùm phó bản bất ngờ tấn công, bị Tô Thần một dao chém đứt, vừa bạo lực vừa dứt khoát.]
[Quái vật nhỏ tiêu rồi, đen đủi thế nào lại đâm đầu vào Tô Thần.]
[Thứ phế vật này đáng lẽ nên bị loại khỏi trò chơi từ lâu rồi.]
Tôi biết Tô Nghiễn ngủ rất nông, nhưng không ngờ thuốc còn chưa phát huy hết tác dụng anh đã tỉnh.
Nhưng may thay, tôi đã có phương án dự phòng. Tôi đã dùng vật phẩm cải trang để thay đổi diện mạo, đồng thời che đi đôi mắt xám của quái vật. Bây giờ trông tôi hệt như một người chơi, cũng không phải khuôn mặt thật của mình.
Tô Nghiễn sẽ không nhận ra tôi.
Tôi giả vờ sợ hãi nhìn anh: "Tôi không phải quái vật, tôi là người chơi."
"Người chơi lại lén lút trốn dưới gầm giường sao?"
Anh nhướng mày, ánh mắt không rời khỏi tôi, dường như đang quan sát điều gì đó.
Tôi tự nhủ phải bình tĩnh!
Tôi cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
"Người đưa tôi vào phó bản đã bị quái vật ăn thịt rồi, tôi sợ quá nên mới trốn ở đây, rồi vô ý ngủ thiếp đi dưới gầm giường."
"Sợ hãi mà còn ngủ được, cũng gan thật."
Anh đột nhiên cười khẽ.
Tôi lí nhí đáp: "Thật ra là do tôi nhát gan quá, bị dọa cho ngất đi."
Tôi hơi hoảng loạn, thầm mong mình sẽ không để lộ sơ hở nào.
Ánh mắt anh lại rơi xuống con búp bê trong lòng tôi. Tôi vội vàng ôm chặt lấy nó, không cho anh chạm vào.
"Đây là búp bê của tôi, tôi đi đâu cũng phải mang theo nó."
Anh không nói gì nữa, chắc là cảm thấy tôi khá kỳ lạ, vào phó bản mà cũng phải mang theo búp bê.
Tôi cũng không chắc những lời nói qua loa của mình có thể lừa được anh hay không.
Những người khác nghe thấy động tĩnh liền đi tới, phát hiện ra sự có mặt của tôi. Sau khi biết chuyện của tôi, có người nghi ngờ, có người lạnh lùng thờ ơ, cũng có người thương hại.
Một người chơi nam trung niên mập mạp, có vẻ hiền lành, đi tới an ủi tôi.
"Cô gái à, cháu đừng sợ, chúng tôi đông người thế này, sẽ không sao đâu."
Tôi gật đầu, trước tiên phải lừa họ đã, sau đó mới tìm cơ hội rời đi.
Kết quả là sau khi được sắp xếp ổn thỏa, con búp bê miệng rộng lại biến mất. Tôi vội vàng tìm quanh căn phòng mới một lượt nhưng vẫn không thấy. Những người chơi khác đều đã nghỉ ngơi rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi tưởng là con búp bê miệng rộng quay lại tìm mình. Thế nhưng người bên ngoài lại là gã đàn ông trung niên có vẻ hiền lành đã an ủi tôi trước đó.
"Làm gì đấy cô gái?"
Tôi không hiểu sao ông ta lại đến tìm tôi vào giờ này.
"Cháu đang tìm con búp bê của mình, chú có chuyện gì không ạ?"
"Chú lo cháu ở một mình trong phòng sẽ sợ, nên qua đây bầu bạn với cháu."
Gã vừa nói, vừa tự tiện bước vào.
"Không cần đâu ạ, chú về đi."
Tôi có chút cảnh giác.
"Không phải nói là muốn tìm búp bê sao, chú giúp cháu tìm cùng."
Ông ta mỉm cười nhìn tôi.
"Cháu rất thích búp bê à? Con búp bê đó không đẹp đâu, hay là chú cho cháu xem mấy thứ đẹp hơn nhé, được không?"
Ánh mắt của ông ta khiến tôi rất khó chịu. Tôi lạnh mặt bảo ông ta rời đi.
Người đàn ông trung niên không hề nhúc nhích, vẻ mặt hiền lành ban đầu đột nhiên trở nên nhớp nháp.
"Sao lại hung dữ thế, chú quan tâm cháu mà."
"Nếu chú không rời đi, cháu sẽ gọi người đấy."
"Cháu cứ gọi thoải mái, chú đã dùng vật phẩm rồi, bây giờ không ai nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ căn phòng này đâu, cháu có la hét cũng vô ích."
Ông ta sắp cởi quần.
Để không phải nhìn thấy những thứ chướng mắt, tôi liền rút vật phẩm ra. Những sợi rong biển lan ra quấn chặt lấy ông ta.
Tôi chạy ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Tô Nghiễn vừa ra khỏi phòng.
Tôi nắm chặt vạt áo anh.
"Trong phòng tôi có kẻ xấu đột nhập, tối nay tôi có thể ở phòng anh không?"
Tô Nghiễn dừng bước.