Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta mím môi, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, sau tai cũng nóng theo.
Vì thế ta đành phải nhìn sang Bùi Cảnh, ép mình phải phân tâm.
"Đem hắn đi, bản cung sẽ tự mình thẩm vấn."
—Ta sẽ sửa chữa lại tất cả những sai lầm này, từng chút một.
19
Thể chất của ám vệ quả thực tốt đến kinh ngạc.
Ta chỉ cho người xử lý qua loa vết thương cho Bùi Cảnh, đủ để hắn có sức trả lời là được.
Và Bùi Cảnh không hề có ý định chống cự.
Thậm chí không cần ta dùng đến hình cụ, hắn đã khai ra tất cả những gì mình biết.
Sau khi Thẩm Huyên lên ngôi, hắn đã từng nghe lén được cuộc đối thoại giữa Thẩm Huyên và Liên Quý phi khi đó.
Liên Quý phi lúc ấy đã là Liên Thái hậu.
Theo lời bà ta, thế giới mà chúng ta đang sống thực chất là một quyển thoại bản.
Liên Thái hậu là người từ thế giới khác đến, biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong quyển thoại bản này, tức là có được cái gọi là, năng lực tiên tri.
Con gái của bà ta, Thẩm Huyên, là thiên mệnh nữ chủ của thế giới này.
Còn ta chính là trở ngại lớn nhất cản đường nàng ta lên ngôi nữ đế trong thoại bản.
Nghe có vẻ hoang đường, nhưng lại có thể giải đáp tất cả những thắc mắc trước đây của ta.
Ví dụ như tấm lệnh bài ta từng đưa cho Bùi Cảnh.
Tấm lệnh bài đó là do A tỷ để lại cho ta.
Dưới trướng Thái tử có một đội quân tinh nhuệ không ai hay biết, dũng mãnh thiện chiến.
Tuy chỉ có trăm người, nhưng có thể địch vạn người.
Và đội quân tinh nhuệ đó hoàn toàn do nữ tử tạo thành, chỉ nghe lệnh từ lệnh bài.
Khi đó, Thẩm Huyên dựa vào những chuyện đã biết trước, phá hỏng mọi sự chuẩn bị nhiều năm của ta.
Ta tuy có hậu chiêu, nhưng cũng chỉ là chống cự trong tuyệt vọng.
Khi đã cùng đường bí lối, ta đưa lệnh bài cho Bùi Cảnh, bảo hắn dẫn theo những người già yếu bệnh tật trong phủ Công chúa của ta rời đi trước.
Nhưng ta chưa từng nói cho Bùi Cảnh biết công dụng của tấm lệnh bài này.
Ta đã cho đội quân tinh nhuệ bảo vệ ở con đường họ phải đi qua, khi thấy lệnh bài trên người Bùi Cảnh, những người đó tự khắc sẽ bảo vệ người trong phủ Công chúa của ta.
Ta vốn nghĩ, Bùi Cảnh đã ở bên cạnh ta nhiều năm, đối với phủ Công chúa cũng nên có chút tình cảm.
Hắn sẽ dẫn người trong phủ của ta đi con đường đó.
Chỉ cần qua được đoạn đường đó là được rồi.
Hơn nữa, người trong phủ Công chúa đối xử với Bùi Cảnh rất tốt.
Nhưng ta lại tính sai nước cờ đó.
—Bùi Cảnh đã đưa lệnh bài cho Thẩm Huyên.
Đối với người khác, đó chỉ là một tấm thẻ gỗ bình thường.
Nhưng Thẩm Huyên lại biết cách sử dụng, và biết cách tìm ra điểm liên lạc của đội quân tinh nhuệ đó.
Tuy nàng ta không thể khiến đội quân đó nghe theo lệnh mình, nhưng lại có thể dùng lệnh bài ra lệnh cho họ giải tán, không được cứu người trong ngục.
Khi ta ở trong ngục, Thẩm Huyên với sự kiêu ngạo của kẻ bề trên, đã đắc ý kể cho ta nghe kết cục cuối cùng của những nữ binh đó—
Từng người một bị phế võ công.
Đa số đều tự vẫn mà ch//ếc, số còn lại bị nàng ta bán đi làm kỹ nữ.
Thẩm Huyên thật sự biết cách chọc giận ta.
Khi ta tức đến run cả người, nàng ta lại dùng vẻ mặt thương hại và thấu hiểu đó nhìn ta.
Như thể nàng ta đã biết trước mình là nữ đế do trời định, còn ta nhất định sẽ bị nàng ta giẫm dưới chân.
"Thẩm Trăn, ta sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp được ta tồn tại, dù chỉ là một đứa trẻ."
"Ta sẽ trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thế gian này, không ai có thể vượt qua ta."
Thẩm Huyên cao cao tại thượng.
20
Mặc dù sau khi trùng sinh, ta đã cố gắng hết sức để làm xáo trộn những chuyện sẽ xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng khi nghe Bùi Cảnh kể lại, ta vẫn tức đến toàn thân lạnh buốt và run rẩy.
"Vậy còn vết sẹo trên người ngươi thì sao?"
Bùi Cảnh im lặng, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Là Liên Quý phi."
Vẫn là hai mẹ con họ.
Có lẽ lý do tại sao lúc đó Vệ Tịch không ở đó cũng đã có lời giải thích hợp lý.
—Hai người họ từ rất sớm đã dựa vào những điều mình biết trước để tùy ý thao túng cuộc đời của người khác.
Ta không cho Vệ Tịch vào cùng thẩm vấn.
Dù hắn có ăn vạ, dùng đủ mọi cách, ta cũng không đồng ý.
Vệ Tịch của kiếp này là Vệ Tịch, hắn sẽ không bao giờ phải trải qua những chuyện của kiếp trước nữa.
"Cho nên lần này, sau khi bản cung không chọn ngươi, Thẩm Huyên bắt đầu hoảng sợ."
Ta cười khẩy: "Nhưng bổn cung tò mò, ngươi cũng đã trùng sinh rồi, tại sao không nói tất cả những điều này cho Thẩm Huyên?"
"Dù sao thì bây giờ rất nhiều chuyện đã thay đổi. Nếu nàng ta mất đi năng lực tiên tri đó, rất có thể sẽ ch//ếc trong tay bổn cung."
Bùi Cảnh vốn đang rất bình tĩnh đột nhiên trở nên kích động.
Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, làm cho dây xích sắt trên người kêu "loảng xoảng".
"Dù người có tin hay không..." hắn thở hổn hển, vết thương vốn đã được xử lý lại rỉ m//áu, vẻ mặt đau đớn và tuyệt vọng, "Điện hạ, ta chưa bao giờ muốn giết người."
Bùi Cảnh nói, bên cạnh hắn luôn có người của Thẩm Huyên theo dõi.
Hôm đó, hắn chỉ muốn nhân cơ hội đưa ta rời đi trong đêm, hắn thậm chí đã tính toán rằng mũi tên đó sẽ không làm ta mất mạng.
Nhưng hắn không ngờ rằng ta sẽ chọn nhảy xuống vách núi.
"Điện hạ có thể lợi dụng ta—"
Bùi Cảnh đập tan sự kiêu ngạo của mình, hèn mọn và yếu đuối dâng hiến tất cả những gì mình có cho ta, chỉ để đổi lấy một chút thương hại.
Hắn đau đến cong cả người, gần như lẩm bẩm lặp lại một lần nữa: "Xin Điện hạ, hãy lợi dụng ta..."
"Nhưng Bùi Cảnh à," ta đứng cách hắn không xa, cúi mắt nhìn xuống hắn, từng chữ một, bổn cung không tin ngươi."
Mọi hành động của Bùi Cảnh đều cứng đờ.
"Sự áy náy ngươi nói với bổn cung cũng được, sự ngưỡng mộ ngươi dành cho bổn cung cũng vậy, bao gồm cả mỗi một lời ngươi nói trước đây, bổn cung đều không tin."
Hắn gần như thất thần, toàn thân dường như lạnh đến run rẩy: "Điện hạ không tin ta..."
"Đúng vậy."
Ta mỉm cười gật đầu, như thể vừa dùng dao găm đâm vào rồi lại xoáy mạnh một vòng trong da thịt: “Bổn cung sẽ không bao giờ tin lời của một kẻ phản bội."
"Huống hồ, dù không có ngươi, bổn cung vẫn có thể khiến Thẩm Huyên kia bị thiên đao vạn quả."
Ta nhớ đến những người trong phủ Công chúa vốn nên được Bùi Cảnh đưa đi, lại bị giao vào tay Thẩm Huyên, nhớ đến đội quân tinh nhuệ vốn được thành lập để chống lại thế đạo này.
Ta chỉ có thể kìm nén sát ý trong lòng: "Bùi Cảnh, một trăm ba mươi mạng người trong phủ Công chúa của ta, ngươi phải trả lại từng chút một."
Bùi Cảnh không nói gì nữa.
Hắn chỉ nghẹn ngào trong cổ họng không thành tiếng.
"Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ sớm cho Thẩm Huyên xuống đây bầu bạn với ngươi."
Lúc quay người rời đi, Bùi Cảnh đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn hỏi ta: "Nếu có kiếp sau, Điện hạ vẫn chọn ta, và ta cũng chưa từng phản bội Điện hạ—"
"Không có kiếp sau."
Ta cắt ngang lời Bùi Cảnh.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, cuối cùng nở một nụ cười nhợt nhạt.
"Đúng vậy, ta cũng không có kiếp sau nữa rồi."
"Ta rõ ràng... đã khó khăn lắm mới cầu được cơ hội lần này."
Ta vẫn không hó hé nửa lời.
"Mặc dù ta biết Điện hạ chắc chắn sẽ không cần. Nhưng xin Điện hạ từ bi, hãy coi như đây là lời cầu xin cuối cùng của kẻ sắp ch//ếc."
Trong nhà lao tối tăm ẩm ướt, Bùi Cảnh cúi người hành đại lễ với ta, từng chữ từng câu như thấm đẫm m//áu tươi.
"Cảnh, chúc Bệ hạ—"
"Được như ý nguyện, thiên thu vạn đại."