Trùng Sinh Tôi Khiến Họ Phải Trả Giá - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6.

Sáng sớm hôm sau, tôi được cho xuất viện.

Vì được ngủ đủ giấc nên tôi tỉnh táo hơn, vui vẻ ngồi chơi trong phòng khách.

Dù trên người tôi còn đeo mấy cái túi, quần áo thì phối loạn xạ, nhưng tôi thật sự rất vui, vui từ trong tim.

Đây toàn là đồ hiệu, toàn là tiền, nghĩ thôi đã thấy sướng run rồi!

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của tôi, lúc Giang Tâm đi từ trên lầu xuống, hốc mắt cô ta thâm quầng, tinh thần sa sút rõ rệt, chắc chắn cả đêm không ngủ nổi.

“Giang Tâm, hôm qua suýt chút nữa mẹ bị em làm cho tức xỉu đấy! Em đừng giở trò nữa, Tiếu Tiếu đã đáng thương lắm rồi!”

“Bác sĩ đã nói con bé có vấn đề thần kinh, chẳng lẽ em còn giỏi hơn bác sĩ à? Lại còn vu oan nó giả vờ nữa!”

Chị Giang Ngữ tức giận trách mắng, vẫn còn bực chuyện hôm qua tôi suýt ngã vào mảnh kính vỡ.

Bố đã đi làm từ sáng sớm, chỉ còn mẹ ở nhà chăm tôi.

Nghe vậy, mẹ tôi vẫn chau mày nói:

“Giang Ngữ, con là chị, hai đứa đều là em gái, Giang Tâm cũng chỉ là lo cho Tiếu Tiếu thôi. Chuyện hôm qua đừng nhắc nữa.”

Mẹ tôi lúc nào cũng thế, mềm yếu, luyến tiếc đứa con gái mà mình đã nuôi lớn, thực chất là lại đang dung túng cho cái ác.

“Con cảm ơn mẹ đã tha thứ, mẹ ơi, con xin lỗi.”

Giang Tâm khóc như vớ được ân xá, nhào ngay vào lòng mẹ.

Quả nhiên, dấu hiệu chẳng lành!

Tôi cầm miếng sô-cô-la đang ăn dở trên bàn, lon ton chạy tới trước mặt Giang Tâm:

“Ăn nè!”

Tôi cười hớn hở.

Giang Tâm ghét bỏ nhìn thanh sô-cô-la tôi đã ăn một nửa, trên đó còn dính nước miếng của tôi.

Cũng phải thôi, dù chỉ là con nuôi, nhưng từ nhỏ cô ta đã được sống như tiểu thư nhà giàu, chưa từng phải ăn đồ thừa của ai, chê là chuyện dễ hiểu.

“Em không ăn, chị ăn đi, nhà còn nhiều mà.”

Giang Tâm lắc đầu, nhăn mặt.

Tôi ôm lấy thanh sô-cô-la, tủi thân chạy đến góc phòng, ngồi xổm xuống.

Chị Giang Ngữ thấy vậy thì không chịu nổi nữa:

“Giang Tâm, cái thái độ gì vậy? Không ăn thì thôi, còn bày ra bộ mặt ghê tởm là sao? Chị nói bao nhiêu lần rồi, đừng kích thích Tiếu Tiếu! Cả đời em ấy chưa từng được ăn sô-cô-la ngon như vậy, muốn chia sẻ với em cũng là vì muốn làm chị em thân thiết với em. Dù đầu óc em ấy có vấn đề, thì em ấy vẫn có cảm xúc, cũng biết buồn, biết tủi đấy!”

Tôi, người bị ‘tổn thương’: “…”

Chị à, em thực sự muốn nói cảm ơn chị quá đi mất!

Nghe Giang Ngữ nói vậy, mẹ tôi cũng buông tay Giang Tâm ra, đi qua kéo tôi về ghế sofa.

Mẹ tôi hoàn toàn không chê bai gì, ăn hết miếng sô-cô-la dở dang trong tay tôi:

“Tiếu Tiếu ngoan quá, cảm ơn con vì miếng sô-cô-la nha.”

Tôi ngại ngùng mỉm cười, nghiêng đầu cọ cọ vào vai mẹ.

Thực ra, trong lòng tôi hơi xúc động, muốn khóc.

Kiếp trước, ngay từ khi tôi bước chân vào cửa, Giang Tâm đã tìm mọi cách chia rẽ tôi với bố mẹ.

Mẹ tôi dù yêu tôi, áy náy với tôi, nhưng chưa từng thân mật với tôi như bây giờ.

Nếu không có Giang Tâm phá rối, có lẽ chúng tôi đã có thể sống vui vẻ bên nhau.

Nhưng Giang Tâm không cho phép điều đó xảy ra, mục tiêu duy nhất của cô ta chính là chiếm trọn tình yêu của bố mẹ.

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không dung túng cho cô ta thêm lần nào nữa!

Quả nhiên, chiêu trò “trà xanh” của Giang Tâm lại tái diễn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo