Trùng Sinh Tôi Khiến Họ Phải Trả Giá - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8.

Đúng như tôi dự liệu, vừa đóng cửa phòng lại, Giang Tâm lập tức thay đổi sắc mặt.

“Đồ điên! Ở yên đây, không được đi đâu, cũng không được lục lọi gì hết!” 

Giang Tâm hất cằm, khinh thường nhìn tôi.

Phòng của cô ta sang trọng vô cùng, trong phòng đầy những con búp bê xinh đẹp đắt tiền, mỗi con chắc cũng phải vài ngàn tệ.

Tôi nhớ đời trước cô ta quý mấy thứ này nhất, thậm chí còn từng vu oan cho tôi, nói tôi định giành lấy nó.

Hê hê, lần này thì tôi cho cô sập hết!

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ra vẻ sẽ đứng yên, không động đậy.

Thấy vậy, Giang Tâm mới hài lòng ngồi xuống bàn học, quay lưng về phía tôi, bắt đầu cắm cúi đọc sách.

Chờ cô ta ngồi yên rồi, dần dần chìm vào sách vở, tôi liền nở nụ cười, hai tay vung lên như cánh quạt, bắt đầu đập phá loạn xạ mấy con búp bê. Đồ sứ mỹ nghệ sao? Đập hết luôn!

Lúc Giang Tâm nghe thấy tiếng động, quay người lại, đống bảo bối yêu quý của cô ta đã bị tôi phá gần sạch.

“Aaaa!”

Giang Tâm tức đến mức phát điên, lao tới định đánh tôi:

“Đồ điên, dừng lại, dừng lại ngay!”

Tôi bắt chước giọng điệu của cô ta:

“Đồ điên, dừng lại, dừng lại ngay!”

Giang Tâm túm lấy cổ tôi, ánh mắt lóe lên sự căm hận.

Tôi cố tình tỏ ra không phòng bị, để mặc cho cô ta bóp cổ mình.

Nhưng cô ta nhanh chóng tỏ ra sợ hãi, lập tức đổi thế, kéo tay tôi đặt lên cổ cô ta.

“Hu hu hu hu… Chị đừng như thế mà, chị gái…”

Giang Tâm đang cố ý dẫn dụ người hầu chú ý, định bụng lát nữa sẽ vu cáo tôi là kẻ điên phá đồ đạc, còn mưu sát cô ta.

Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông.

Đáng tiếc, sao tôi có thể để cô ta như ý. Tôi vừa định rút tay về thì bỗng nghe dưới nhà vang lên tiếng còi xe.

Tôi cười khẽ, bất ngờ đẩy cô ta về phía cửa sổ, chọn góc mà ai nhìn vào cũng có thể thấy được.

“Hu hu hu hu… Chị gái…”

Trông thấy cảnh này, Giang Tâm mừng thầm trong bụng.

Dù ai quay về, chỉ cần thấy tôi có ý giết cô ta, chắc chắn sẽ cho tôi đi điều trị cách ly ngay.

Đến lúc đó, sao tôi còn đấu được với cô ta nữa?

Thế nhưng, ngay lúc Giang Tâm tưởng rằng tôi đã mắc bẫy, tôi bất ngờ kéo mạnh, đổi vị trí, biến mình thành người bị đẩy ra cửa sổ.

“Chị!”

Tôi nở nụ cười điên dại, sau đó hoảng hốt hét lên:

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

Giang Tâm còn định tiếp tục khóc lóc giả bộ vô tội.

Tôi chẳng nói chẳng rằng, kéo tay cô ta ngửa người về sau, tạo ra cảnh tượng cô ta đang đẩy tôi rơi khỏi ban công.

Chính cô ta đời trước đã dạy tôi trò này mà, cô ta khiến bố mẹ hiểu lầm tôi mưu sát cô ta, để rồi hoàn toàn thất vọng về tôi.

Giang Tâm, trò chơi cũ, lần này đến lượt cô nếm thử cảm giác bị oan khuất rồi!

Vừa khéo, mẹ quay lại đúng lúc, tận mắt chứng kiến cảnh Giang Tâm đẩy tôi xuống từ tầng ba.

“Tiếu Tiếu!”

“Cứu người! Cứu người đi!”

Mẹ vừa từ xe bước xuống, thấy cảnh tôi ngã từ trên cao liền khuỵu gối, ngã quỵ xuống đất, òa khóc.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo