Từ Anh Trai Đến Người Yêu - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Cứ yên tâm thi vào ngôi trường mà em mơ ước, anh trai hứa với em, chỉ cần em muốn gặp, anh lập tức bay đến bên em."


"Giao hàng trong ngày luôn nhé."

Cuối cùng còn đính kèm một sticker mèo con đáng yêu.

Từ đó, Cố Thanh không còn vướng bận gì nữa.
Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên em thật sự nghe theo tiếng gọi trong lòng mình, bước ra khỏi cái bóng mà tôi đã in dấu, tự mình vạch ra con đường thuộc về chính em.


15

Nói là giao thông thuận tiện, gặp nhau dễ dàng, nhưng thực ra số lần chúng tôi gặp mặt lại càng ít hơn.

Tôi bận tối mắt tối mũi với khóa luận tốt nghiệp, ngày ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm.
Cố Thanh thì lại lao vào lĩnh vực học thuật mới mẻ, bận rộn chẳng kém.

May mà lên đại học có thể dùng điện thoại, nên lúc rảnh rỗi chúng tôi vẫn hay gọi video cho nhau.

Cố Thanh rất được yêu thích trong trường, vừa nhập học đã có người tỏ tình. Tên em ấy xuất hiện trên "bức tường tỏ tình" cũng thành chuyện thường như cơm bữa.

Cố Thanh không muốn yêu đương, nhưng lời tỏ tình tới quá nhiều cũng thành phiền phức.
Bởi từ chối người khác cũng là một loại nghệ thuật — nói nhẹ quá thì không rõ ý, nói nặng quá thì lại dễ làm tổn thương.

Huống hồ trong số những người theo đuổi, đủ mọi kiểu người: nam có, nữ có, nhiệt tình có, rụt rè có, thậm chí cả mấy kẻ quái đản cũng không thiếu, khiến em ấy ứng phó cực kỳ vất vả.

Ngày nào Cố Thanh cũng gọi điện kể lể với tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ nghe, không đưa ra bất kỳ cách giải quyết nào.

Kết thúc cuộc gọi lần đó, trước khi cúp máy, tôi hỏi: "Nhớ anh không?"

Tính ra, lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là kỳ nghỉ đông — đến giờ đã hai tháng trôi qua rồi.

"Nhớ."
Cố Thanh đáp ngay, không chút do dự.

Chuyện tình cảm, em luôn rất thẳng thắn. Đặc biệt trước mặt tôi, lại càng chẳng hề che giấu.

Chỉ tiếc rằng, đôi khi em ấy lại quá ngây ngô.

Tôi đã bảo vệ xong luận văn, thời gian rảnh dư thừa đến mức đếm không xuể.

Qua điện thoại, tôi nghe rõ tiếng hô hấp nhè nhẹ ở đầu dây bên kia, không nhịn được bật cười khẽ: "Được rồi, anh đã hứa với em rồi — sẽ lập tức lao tới bên em."


16

Sáng hôm sau tôi mới tới nơi.
Cố Thanh còn đến sớm hơn, không biết đã ngồi chờ trong sân bay bao lâu.

Hôm nay em ấy không có tiết, thế là tôi trực tiếp đưa em đến khách sạn đã đặt trước.
Vì còn sớm, cả hai chúng tôi đều chưa ăn sáng.

Khi Cố Thanh đặt đồ ăn ngoài, tôi ngồi đối diện lặng lẽ nhìn em.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo