Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên người em có một loại khí chất rất đặc biệt.
Như một dòng nước.
Mười tám năm qua, ngày ngày đêm đêm, âm thầm len lỏi vào lòng tôi, từng chút một, không hề hay biết.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh đến trễ rồi."
Ngày đó, tôi từng hứa sẽ có mặt đúng hẹn.
Nhưng tiếc rằng hôm qua vé tàu cao tốc và vé máy bay đều đã hết sạch, tôi chỉ có thể mua chuyến bay sớm nhất hôm nay.
Cố Thanh lao tới ôm tôi, em ấy luôn thích những tiếp xúc thân mật như thế này.
Mỗi lần gặp nhau, đều phải bám lấy tôi một hồi lâu mới chịu thôi.
"Anh tới là được rồi. Bất cứ lúc nào cũng không muộn."
Cố Thanh nói, giọng nhẹ nhàng.
Tôi bật cười: "Có muốn anh bù cho em cái gì không?"
Cố Thanh cúi đầu nhìn tôi.
Không biết ăn gì mà giờ em ấy đã cao hơn tôi một cái đầu rồi.
Tôi dựa vào sofa, ngẩng mặt nhìn Cố Thanh, khẽ nói: "Anh cho em một lý do để từ chối người khác, được không?"
Cố Thanh trời sinh đã không giỏi từ chối.
Hồi nhỏ, có bạn rủ em ấy ra ngoài chơi, dù không muốn đi, em ấy cũng ngại từ chối, nghĩ mãi mới bịa ra được lý do: "Anh mình nói rồi, mình không được đi chơi lung tung."
Đám trẻ cười em ấy: "Chừng này tuổi rồi còn nghe lời anh trai à?"
Cố Thanh nghiêm túc đáp: "Anh mình nói, anh ấy thích những đứa trẻ ngoan."
Thế là suốt một thời gian dài, tôi bị gán cho cái danh "ông anh lạnh lùng, khắc nghiệt".
Về sau, mỗi lần Cố Thanh từ chối ai, đều lấy tôi ra làm cái cớ.
Nhưng với chuyện từ chối người theo đuổi, câu "anh tôi nói" đã không còn hiệu quả nữa.
Vì vậy, lần này tôi cho em ấy một lý do khác.
"Em cứ nói với họ rằng — bạn trai em không cho em yêu đương."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào trên gương mặt em ấy.
Tôi thấy Cố Thanh từ ngơ ngác, đến kinh ngạc, cuối cùng là trống rỗng.
Chắc còn chưa kịp phản ứng lại.
Tôi quyết định trao quyền lựa chọn cho Cố Thanh.
Thế nên tôi nói: "Có muốn hôn bạn trai em một cái không?"
Giây tiếp theo, tôi lại một lần nữa được bao phủ bởi hơi ấm của em.
Một cái hôn rụt rè mà nồng nhiệt đáp xuống môi tôi, ấm áp run run.
Tôi để mặc cho Cố Thanh khám phá, dịu dàng phối hợp.
Rất lâu sau, Cố Thanh mới buông môi tôi ra, ôm chặt tôi, khàn khàn thì thầm: "Anh... Em thích anh lắm."
17
Tôi và Cố Thanh đến với nhau tựa như nước chảy thành sông, vô cùng tự nhiên.