Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mày, mày dám đánh tao? Con khốn này, mày dám đánh người à?"
Văn phòng nhà trường lập tức loạn thành một mớ.
Tôi kéo Cố Thanh trốn vào trong góc, ôm nhóc ấy, vừa xem kịch vừa thì thầm: "Nhìn cho kỹ nhé, bình thường ba anh ít khi ra tay lắm, bỏ lỡ lần này là không còn cơ hội đâu."
"Anh..."
Cố Thanh ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nhỏ xíu: "Xin lỗi..."
"Hử? Xin lỗi cái gì?"
"Em biết anh không cố ý... nhưng mà em... em không có bằng chứng..."
Nhóc con có vẻ áy náy lắm, đôi mắt to tròn như quả nho lại lóng lánh ánh nước, bị tôi đưa tay lên che lại.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Cố Thanh chớp chớp mắt, lông mi mềm mại khẽ cọ qua lòng bàn tay tôi, ngưa ngứa.
Tôi chuyển chú ý, bình tĩnh dỗ dành nhóc ấy: "Anh là anh trai em mà — sinh ra là để che mưa chắn gió cho em."
"Xem đi, anh tuyệt đối không sao cả."
5
Cuối cùng chuyện này cũng được giải quyết ở đồn cảnh sát.
Cố Thanh nói thấy mấy học sinh lớp trên bắt nạt bạn cùng lớp, nên mới tới tìm bọn họ.
Cảnh sát tìm được video bằng chứng trong điện thoại của đám học sinh kia, vụ việc từ đánh nhau ẩu đả biến thành bạo lực học đường.
Cuối cùng, nhà tôi bồi thường chi phí chữa trị, còn tôi thì viết một bài kiểm điểm dài tám trăm chữ, chuyện đánh người cũng coi như kết thúc.
Lúc rời khỏi đồn cảnh sát, trời đã về chiều.
Vừa ra tới cửa, chúng tôi liền nhìn thấy cậu học sinh bị bắt nạt cùng cha mẹ và cô giáo chủ nhiệm đang đứng đó.
Cha mẹ cậu bé hiển nhiên không hề biết con mình chịu bao nhiêu ấm ức ở trường, giờ phút này chỉ có thể ôm chặt lấy con, vừa khóc vừa vỗ về.
Khi chúng tôi đi ngang qua, nghe thấy cậu bé khẽ khàng nói một câu "Cảm ơn".
Sau trận ầm ĩ hôm nay, chúng tôi dứt khoát không quay lại trường nữa, tới một quán nướng mà Cố Thanh đã muốn ăn từ lâu.
Trên đường đi, tôi tựa đầu vào cửa kính xe, nghiêng người nhìn Cố Thanh, cười hỏi: "Anh trai không lừa em đúng không?"
Ánh mắt vừa sùng bái vừa tin tưởng của nhóc ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tưởng đâu chuyện cứ thế trôi qua, ai ngờ trên đường về nhà sau bữa tối, Cố Thanh bỗng tò mò hỏi: "Vậy... tại sao anh lại đánh bọn họ? Anh cũng biết chuyện Lý Ngạn bị bắt nạt ạ?"
Tôi hiếm khi nào im lặng như vậy.