Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi không muốn cậu nhóc biết đến những chuyện dơ bẩn, xấu xí đó quá sớm.
Thế nên, tôi xoa đầu Cố Thanh, cười nói: "Anh trai có siêu năng lực, không chuyện gì qua mắt được anh cả."
6
Một tuần sau, mấy học sinh tham gia bắt nạt đều bị đuổi học.
Tôi tới đón Cố Thanh, vừa hay gặp nhóc ấy đang đi cùng cậu bạn tên Lý Ngạn kia.
Trông Lý Ngạn hoạt bát hơn lần trước nhiều, dù vẫn còn vẻ rụt rè nhưng ít nhất đã có thể cười nói tự nhiên với bạn bè.
Cậu nhóc đang cảm ơn Cố Thanh: "Đây là chân gà mẹ tớ làm, ngon lắm. Mẹ tớ bảo đưa cho cậu, nhờ cậu cảm ơn cả anh cậu giúp tớ nữa."
Dù những học sinh khác không rõ ngọn ngành, nhưng đại khái cũng nghe phong thanh: Lý Ngạn bị bắt nạt, còn Cố Thanh và anh trai nghĩa hiệp ra tay cứu giúp.
Tình bạn giữa con trai đôi khi đến rất nhanh. Ở cái tuổi còn chưa hết tính trẻ con này, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, đó chính là tín ngưỡng của bọn họ.
Thế nên, ngay trong tháng đầu tiên nhập học lớp Ba, Cố Thanh cùng với "anh trai" trong lời kể của cậu bé— đã trở thành "thần tượng" của nam sinh cả lớp.
"Đúng rồi, sao anh cậu biết được Lý Ngạn bị bắt nạt vậy? Anh ấy cũng nhìn thấy hả?" có người tò mò hỏi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe nhóc con nhà tôi cực kỳ tự hào khoe khoang: "Anh tớ bảo rồi, anh ấy có siêu năng lực! Không gì thoát được mắt anh ấy hết!"
Thế là, cùng với chiến tích hào hùng lan khắp trường, tin đồn về việc có một học sinh lớp Bảy sở hữu "siêu năng lực" cũng nhanh chóng lan truyền rầm rộ.
Sáng hôm sau, câu đầu tiên một đứa bạn học nói với tôi khi gặp mặt là: "Anh siêu nhân ơi, mau nói cho mình biết vận đào hoa của mình ở đâu với?"
Tôi vừa cười vừa chửi: "Xéo đi!"
7
Năm tôi học cấp ba, Cố Thanh đang học cấp hai.
Chương trình cấp ba rất nặng, buổi tối tan học xong cũng đã gần mười một giờ.
Để tiện cho việc học hành, tôi dứt khoát chuyển vào ký túc xá ở luôn, cố gắng mỗi ngày học thêm được chút nào hay chút ấy.
Chỉ có một điểm bất tiện — có khi cả tuần cũng chẳng gặp được Cố Thanh lấy một lần.
Chiều Chủ nhật được nghỉ nửa ngày, nhưng để tiết kiệm thời gian tôi thường ở lại trường làm bài tập.
Trước đây mẹ vẫn hay mang trái cây, đồ ăn vặt và quần áo sạch đến cho tôi, tránh để tôi phải mất công chạy về.