Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tháng không gặp, Cố Thanh dường như lớn thêm rất nhiều.
Cậu nhóc mặc bộ đồ thể thao giản dị nhất, tóc cắt gọn gàng theo đúng quy định trường học.
Đường nét khuôn mặt đã thay đổi, bớt đi vài phần tinh xảo trẻ con, thay vào đó là vẻ phóng khoáng, tuấn tú rất riêng.
Trong lớp chỉ có một mình tôi, thấy Cố Thanh đến, tôi dang rộng hai tay, nửa đùa nửa thật: "Qua đây ôm một cái, cho anh nghỉ giải lao chút nào."
Cố Thanh ngoan ngoãn bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tôi tự thưởng cho mình nửa ngày nghỉ, dẫn Cố Thanh đi dạo khắp khuôn viên trường.
Cả đoạn đường, nhóc ấy im lặng không nói gì.
Mãi đến khi về ký túc xá, Cố Thanh mới ngập ngừng mở miệng:
"Anh... hay là anh về nhà ở đi, được không?"
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh chủ động đưa ra yêu cầu với tôi.
8
Tôi không về nhà.
Nhà tôi cách trường cấp ba không tính là quá xa, nhưng đi một chuyến cũng mất tới nửa tiếng.
Mà tan học buổi tối ở cấp ba, mỗi phút giây đều vô cùng quý giá.
Tôi không thể mỗi ngày lãng phí hơn một tiếng đồng hồ chỉ để đi lại, cho dù đó là yêu cầu của Cố Thanh cũng không được.
Thế là tôi nghĩ ra một cách dung hòa: Tôi thuê một căn phòng gần trường.
Ngày chuyển nhà, Cố Thanh phấn khích ra mặt.
Tôi nhét chìa khóa vào tay cậu nhóc, trêu đùa: "Thích dính lấy anh vậy à?"
Không ngờ Cố Thanh lại thẳng thắn trả lời: "Đúng ạ."
Nhóc ngẩng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên hỏi: "Anh ơi, anh có cảm thấy em phiền không?"
Trẻ con hay suy nghĩ lung tung, tôi giơ tay định xoa đầu Cố Thanh như hồi nhỏ, lại sững lại — cậu nhóc này đã cao bằng tôi từ lúc nào rồi?
Thế là bàn tay dừng một chút rồi đổi hướng, vỗ vỗ lên vai Cố Thanh, cười nói: "Sao mà phiền được? Anh trai rất thích em mà."
Theo lý mà nói, tôi đi học sớm hơn Cố Thanh, tan học muộn hơn em, cho dù có sống chung cũng chẳng dễ gặp nhau.
Nhưng cậu nhóc này lại vô cùng cứng đầu, sáng nào cũng nhất quyết dậy cùng giờ với tôi, rồi đạp xe đưa tôi tới trường.
Buổi tối thì ngồi ngoài phòng khách đọc sách, kiên nhẫn đợi tôi về.
Tuổi trẻ sức lực dồi dào, tôi cũng không ngăn cản.
Huống hồ, tôi cũng rất thích cuộc sống có người đưa tiễn khi ra ngoài, có người đợi mình khi trở về như thế này.
9
Năm tôi thi đại học, Cố Thanh thi tốt nghiệp cấp hai.
Hai người lớn bận rộn trong nhà quyết định nhân dịp này dẫn hai "sĩ tử" chúng tôi đi du lịch, trực tiếp đặt luôn lịch trình kéo dài cả tháng trời.