Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng lụa trắng, chiếc ngọc bội hình cành lê bên hông làm tôn lên vẻ tiên khí của hắn ta, nhưng chất liệu lụa bóng lại khiến ta nhớ đến dải lụa trắng ở kiếp trước, trơn trượt, mềm mại, dùng cái “chạm” dịu dàng nhất từng chút siết chặt cổ họng ta...
Ta không nhịn được rùng mình một cái.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, ta nhận thấy sắc mặt hắn ta dường như không được thoải mái, giữa lông mày thậm chí còn ẩn chứa vài phần u sầu mơ hồ.
Ta trêu chọc:
“Điện hạ, chẳng phải ngài cũng vậy sao? Xem ra ngài cũng có tâm sự.”
Tiêu Lương im lặng, một lúc lâu sau, hắn ta tiến lên nắm lấy tay ta, dò hỏi:
“Thu Trì, nếu bản vương đoạt lấy thiên hạ này, nàng thấy thế nào?”
Ta tỏ vẻ kinh ngạc, hắn ta... Đang bàn bạc với ta ư?
Trong đáy mắt ta ẩn chứa sự kinh ngạc, cố ý châm chọc:
“Điện hạ thật biết nói đùa, ngài là trung thần, sao có thể cam tâm làm kẻ phản nghịch đại nghịch bất đạo? Trò đùa này không thể đùa được đâu.”
Tiêu Lương thấy thái độ của ta không tốt, sắc mặt lập tức lạnh đi vài phần.
“Nếu bản vương có được thiên hạ này, nhất định sẽ không bạc đãi nàng. Như vậy, nàng vẫn không muốn sao?”
Ta lạnh lùng đáp lại hắn ta:
“Ta không muốn.”
“Trừ phi... Để ta làm Hoàng hậu.”
Ta cố ý nói như vậy, mọi sự phản kháng đều phải có con bài tẩy, mọi sự thỏa hiệp đều ẩn chứa một cái giá.
Khi Tiêu Lương kiên nhẫn tìm ta thương nghị như vậy, ta đoán rằng hắn ta chắc chắn có việc cần nhờ đến ta. Tuy nhiên, phản ứng tiếp theo của Tiêu Lương lại nằm ngoài dự liệu của ta.
Hắn ta lạnh giọng:
“Nàng biết điều này là không thể.”
Ta cười lạnh một tiếng. Ai mà thèm.
Ta nói: “Chúc Điện hạ được như ý nguyện.”
Tiêu Lương nói: “Hy vọng nàng sẽ không hối hận.”
Mấy ngày sau, trong vương phủ đột nhiên có một nữ tử xinh đẹp đoan trang đến, là do chính Tiêu Lương nghênh đón vào phủ.
Nghe quản gia trong phủ nói, nàng ta là đích nữ của Thừa tướng phủ, tương lai sẽ trở thành Quảng Xuyên Vương phi.
Lúc này ta mới biết, Thừa tướng có ý gả nữ nhi cho Tiêu Lương, có lẽ đây cũng là một trong những điều kiện để giúp hắn ta đoạt vị, sớm để nữ nhi chiếm lấy vị trí Hoàng hậu tương lai.
Tiết Uyển Nghi là khuê danh của vị tiểu thư Thừa tướng.
Ta đã từng cách một lớp rèm ở đại sảnh lén quan sát nàng ta, nàng ta hiền thục dịu dàng, vừa nhìn đã biết là một nữ tử không có tâm cơ. Chỉ tiếc rằng, nàng ta là nữ nhi của Thừa tướng, cho nên nàng ta đã định sẵn sẽ bị ta lợi dụng.
Từ khi Tiết tiểu thư đến, Tiêu Lương đã dần dần xa lánh ta, sắp xếp cho ta ở một biệt viện khác. Còn Tiết tiểu thư được đặc biệt sắp xếp ở ngay sát vách phòng hắn ta, trong một viện nhỏ được trang hoàng vô cùng tinh tế.
Người trong vương phủ lén lút bàn tán về ta, nói rằng dù sao ta cũng xuất thân thân phận thấp hèn, đừng thấy ngày thường được sủng ái, trước mặt một quý nữ thực sự, Vương gia ngay cả liếc mắt một cái cũng lười.
Ta một lòng chỉ lo toan tính cho kế hoạch tiếp theo, lười để tâm đến những lời đàm tiếu này, ngược lại Tiết Uyển Nghi lại khá xem trọng ta.
Nàng ta nghe nói trước đây ta từng hầu hạ bên cạnh Tiêu Lương một thời gian dài, nên đã tự mình mang quà đến biệt viện thăm ta. Nàng ta không hề có chút kiêu căng của tiểu thư nhà quyền quý, thái độ ôn hòa dịu dàng, khiến người ta như được tắm trong gió xuân, ngay cả một nữ tử như ta cũng không khỏi nảy sinh lòng thương mến.
Tiết Uyển Nghi nói, nàng ta rất thích Tiêu Lương.
Nhưng nàng ta cảm thấy Tiêu Lương là người lạnh lùng, không biết làm thế nào để lấy lòng hắn ta, nên đã đặc biệt đến đây để thỉnh giáo ta.
Ta mỉm cười nhìn nàng ta không nói gì, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu khe khẽ:
“Tiếc thật.”
“Ta cũng không rõ.”
Tiết Uyển Nghi không hề tức giận trước sự vô lễ của ta, ngược lại trong những ngày sau đó, nàng ta thường xuyên đến tìm ta trò chuyện, cười đùa, may vá, uống trà gảy đàn.
Nàng ta biết rõ thái độ hiện giờ của Tiêu Lương đối với ta, tự cho rằng ta không hề có chút uy hiếp nào đối với địa vị của mình, cho nên không hề đề phòng ta.
Mà ta cũng không từ chối, bề ngoài tỏ ra vô cùng nhiệt tình, “thật lòng thật dạ” cẩn thận đối đãi với nàng ta, trong mắt người ngoài, ta dường như đã trở thành một người tỷ muội tốt không gì không thể nói với nàng ta.
Khoảng nửa năm sau, Tiết Uyển Nghi khóc lóc chạy đến tìm ta:
“Hôm qua cha ta có nhắc với Điện hạ về việc sớm ngày cưới ta làm Vương phi, nhưng ngài ấy lại nói hãy đợi thêm một thời gian nữa... Rốt cuộc ngài ấy nghĩ gì vậy?”
Ta nói: “Ta cũng không rõ, ta đã lâu không gặp ngài ấy, bây giờ cũng không biết gì cả đối với sở thích của ngài ấy.”
“Có điều Điện hạ lòng mang thiên hạ, e rằng lúc này có việc quan trọng hơn cần làm, ngươi cứ kiên nhẫn chờ đợi đi.”
Sau khi được ta gợi ý, Tiết Uyển Nghi dường như nhớ ra điều gì đó, nhướng mày nói:
“Việc quan trọng hơn sao? Hôm đó ta đến thỉnh an Điện hạ, hình như có nghe ngài ấy và thuộc hạ nhắc đến... Hổ phù? Cũng không biết có nghe rõ hay không.”
Nghe đến hai chữ hổ phù, tim ta lập tức căng thẳng, ta không ngờ hành động của Tiêu Lương lại nhanh đến vậy.
Hổ phù xưa nay đều được chia làm hai nửa, một nửa ở trong tay Bệ hạ, một nửa ở trong tay tướng quân. Nếu ta đoán không lầm, miếng hổ phù này của Tiêu Lương có lẽ đã cùng với nội gián trong cung nội ứng ngoại hợp trộm được từ chỗ Bệ hạ.
Bây giờ Tiêu Lương trong tay cầm một miếng hổ phù, nếu nhân cơ hội này chiêu mộ đại quân biên cương về dưới trướng, thì có thể dễ dàng điều động ngàn quân vạn mã, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Toàn thân ta toát mồ hôi lạnh, nói qua loa vài câu rồi đuổi Tiết Uyển Nghi về.
Tâm trạng ta rối bời, trong lúc đi đi lại lại như phát điên thì đột nhiên nhớ ra hôm nay Tiêu Lương không ở trong phủ. Vì thế ta chuẩn bị một chút, nhân lúc đêm khuya lính canh lơi lỏng cảnh giác, ta lén lút lẻn vào thư phòng của Tiêu Lương.
Tiêu Lương rất ít khi về muộn, đêm nay là cơ hội hiếm có, ta nhất định phải nhân cơ hội này tìm cho được miếng hổ phù đó.
Thư phòng của hắn ta từ trước đến nay vẫn luôn là cấm địa trong phủ, cũng may trước đây ta thường xuyên ra vào, nên rất quen thuộc với cách bài trí bên trong. Ta dựa vào trí nhớ lục lọi trên giá sách, lại vô tình tìm thấy một tập giấy tuyên thành.
Tập giấy tuyên thành này được đặt cẩn thận trong một chiếc hộp gỗ đàn hương quý giá, ta tưởng đó là một số thông tin quan trọng, kết quả sau khi mở ra xem mới kinh ngạc phát hiện, bên trong mỗi một tờ đều là bức họa của ta.
Thực ra nói như vậy cũng không đúng.
Nói một cách chính xác, người trong tranh đều được vẽ theo đường nét của ta, nhưng trang phục lại khá xa lạ, thậm chí không giống cùng một thời đại.
Ngoại trừ bức cuối cùng là trang phục thường ngày của ta bây giờ, trang phục trên các tờ giấy còn lại đều khác nhau, có thần nữ, có cô gái hái chè, có thợ thêu, có đào hát, có đạo cô... Trên mặt ai cũng không ngoại lệ toát lên vẻ u sầu nhàn nhạt.
Mỗi một bức đều được vẽ sống động như thật, xem ra người vẽ đã rất dụng tâm.
Ta lặp đi lặp lại nhìn chúng vài lần, đôi mắt long lanh trong tranh dường như có thể hút mất hồn phách của ta, khiến ta một trận choáng váng.
Ta vội vàng cuộn chúng lại đặt về chỗ cũ.