Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là trong thoáng chốc, ta đột nhiên thất thần một lúc, cơ thể nghiêng sang một bên rồi ngã thẳng từ trên thang xuống.
“Cạch”... Không biết ta đã chạm vào cơ quan gì, một chiếc hộp gỗ từ bên cạnh chiếc bàn đọc sách dày cộp bật ra.
Mà bên trong, đang đặt một miếng hổ phù bằng ngọc sáng chói.
Ta nhanh tay lẹ mắt chộp lấy nó, sau đó nhét một miếng hổ phù giả vào trong hộp rồi vội vàng lẻn ra ngoài.
Mọi chuyện dường như diễn ra vô cùng thuận lợi.
Không ngờ khi ta chui ra từ lỗ chó bên cạnh sân ra ngoài, đúng lúc thoáng nhìn thấy Tiêu Lương đang từ xa chậm rãi đi tới.
Hắn ta đã về phủ.
Ta không kịp trốn tránh, đành phải căng da đâuf bước lên chào hỏi hắn ta.
Hắn ta nhíu mày hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”
Ta không kịp bịa chuyện, đành phải thuận thế ngã vào lòng hắn ta, nước mắt như những hạt đậu ngọt ngào bắt đầu rơi lã chã, giọng nói mềm mại, kéo dài:
“Điện hạ, sau này ngài không thèm để ý đến ta nữa sao?”
Tiêu Lương sững sờ.
Một lúc lâu sau, hắn ta ôm chặt lấy eo ta, trong giọng nói mang theo sự đau lòng:
“Thu Trì, cuối cùng nàng cũng chịu xuống nước rồi sao? Bản vương đối với Tiết Uyển Nghi chỉ là diễn kịch thôi, trong lòng trước sau vẫn thích nàng.”
Ta cố ý nức nở đau khổ:
“Nhưng trong phủ đều đồn, Tiết tiểu thư sắp trở thành Vương phi rồi. Nếu đã như vậy, chi bằng nhân lúc còn sớm cho ta ra khỏi phủ đi, để khỏi phải ngày ngày nhìn hai người ân ái trước mặt ta.”
Tiêu Lương khẽ cắn răng, hắn ta dịu dàng xoa đầu ta:
“Nàng chịu đựng thêm một chút nữa, được không?”
Ta nhếch môi cười đắc ý, rõ ràng hắn ta lại bị ta nắm thóp rồi.
Tiêu Lương đã lạnh nhạt với ta hơn nửa năm, trong nửa năm này hắn ta đối với ta vờ như không thấy, vô cùng bạc tình. Nhưng khoảng thời gian này ta ở trong vương phủ cũng không hề nhàn rỗi, chỉ riêng việc giả bệnh cũng đã không dưới mười mấy lần. Ngoài mặt ta không hề nhắc đến Tiêu Lương, không nhắc đến những lần hắn ta sủng ái trước đây, chỉ cố ý cầm chiếc trâm cài tóc hình cành lê mà hắn ta tặng ta ngẩn ngơ ở trước mặt mọi người, ngồi trên chiếc ghế tre mà hắn ta tặng ta cả buổi, một mình lặng lẽ ngày càng tiều tụy.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, ta vô cùng yêu Tiêu Lương.
Lâu dần, người trong phủ không còn chế giễu ta nữa, ngược lại dần dần đồng cảm với ta. Ngay cả Tiết Uyển Nghi cũng không nhịn được nhiều lần khuyên giải, bảo ta đừng đặt tâm tư vào một Tiêu Lương bạc tình với mình.
Những chuyện như vậy, làm sao Tiêu Lương có thể không biết. Nghe nói, hắn ta đã từng nhiều lần đứng ngoài biệt viện ngẩn ngơ nhìn ta, còn thường xuyên vô thức nhận nhầm người khác là ta.
Ta muốn hắn ta hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị với ta, để hắn ta cảm thấy rõ ràng ta đã có tình sâu nghĩa nặng với hắn ta, nhưng hết lần này đến lần khác phải chịu đựng tủi hờn. Chỉ có như vậy, ta mới có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn ta để từng bước thúc đẩy kế hoạch của mình.
...
Sức khỏe của Bệ hạ ngày một yếu đi, bây giờ hoàn toàn dựa vào những loại dược liệu đắt tiền của Thái y viện để duy trì mạng sống, xem ra sắp không qua khỏi.
Triều đình sóng ngầm cuồn cuộn.
Nhưng trong tình thế này, Thừa tướng dường như lại càng thận trọng hơn so với ngày thường, mật thư qua lại với Tiêu Lương cũng ngày một ít đi, rất khó nắm được thóp, đâu đâu cũng toát lên vẻ bất thường.
Ta không cam tâm, sau khi điều tra nhiều nơi, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối, hóa ra Thừa tướng đang khẩn trương bí mật chuẩn bị, định ngấm ngầm thần không biết quỷ không hay giúp Tiêu Lương chiêu mộ từng người lính biên phòng về dưới trướng.
Ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra trước đây ta bảo Thôi Hoài giết chết Tôn Ưng phó tướng, tác dụng lại nhỏ bé đến vậy.
Cho dù không có Tôn Ưng trong ứng ngoại hợp, Tiêu Lương vẫn có thể trộm được hổ phù từ chỗ Bệ hạ, vẫn có thể nhờ Thừa tướng giúp hắn ta thuyết phục các tướng lĩnh biên phòng... Dường như không bị ảnh hưởng nhiều.
Ta âm thầm toát mồ hôi, quả nhiên bắt giặc phải bắt vua trước.
Cho nên tiếp theo, ta chuẩn bị đối phó với Thừa tướng.
Để lật đổ ông ta, ta cẩn thận kiểm kê những con bài tẩy trong tay, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng đã phát hiện ra một đột phá khẩu có sẵn: đó chính là đích nữ của Thừa tướng, Tiết Uyển Nghi.
Tính cách của nàng ta từ đầu đến cuối vẫn luôn ôn hòa trầm lặng, giống như một vũng nước không thể gợn lên bất kỳ con sóng nào... Xem ra, đã đến lúc phải làm gì đó để nàng ta mất bình tĩnh rồi.
Một thời gian sau đó, ta bắt đầu cố ý bám lấy Tiêu Lương, quấn quýt bên cạnh hắn ta đọc sách, luyện chữ, gảy đàn, xử lý công vụ, tìm mọi cách để quấn lấy hắn ta, khiến số lần hắn ta đến thăm Tiết Uyển Nghi ngày càng ít đi.
Ta còn lén lút cố ý tìm người trong phủ tung tin đồn, nói rằng Vương gia có ý định trao vị trí Vương phi cho ta.
Tiết Uyển Nghi nhẫn nhịn mãi, cuối cùng không ngồi yên được nữa.
Nàng ta nhân lúc Vương gia không có trong phủ mời ta đến phòng mình nói chuyện, ta vừa vào phòng đã cảm nhận được một luồng ghen tuông nồng nặc.
Tiết Uyển Nghi khóe mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn ta: “Muội muội ngoan, trước đây muội đều lừa ta sao? Muội rõ ràng đã nói sẽ không tranh giành với ta.”
Ta nhún vai, quyết định cùng nàng ta trở mặt, thế là lớn tiếng khiêu khích:
“Ngươi cũng thấy rồi đấy, Điện hạ thích ta. Không phải ta muốn tranh giành, là do ngươi không có bản lĩnh đó thôi.”
Thấy Tiết Uyển Nghi đỏ hoe mắt ngẩn người, ta tiếp tục cay nghiệt kích động nàng ta:
“Ồ, ta nói sai rồi. Thực ra đều tại cha ngươi quá nghe lời, một lòng một dạ làm việc cho Điện hạ, giống như một con chó vẫy đuôi vậy, chiều chuộng đến mức Điện hạ đối với nhà họ Tiết của các ngươi không còn gì phải e dè nữa.”
“Đương nhiên cũng không coi ngươi ra gì nữa rồi.”
“Cha ta đang làm việc cho Điện hạ?” Tiết Uyển Nghi vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Ta khoanh tay tìm một chiếc ghế ngồi xuống, thở dài một hơi, giả vờ tiếc nuối nói:
“Đúng vậy. Nể tình tỷ muội một thời gian của chúng ta, ta nói cho ngươi biết một vài sự thật.”
“Ta vô tình biết được, Điện hạ có ý định muốn giết cha ngươi. Mà ngươi, có lẽ cũng không thoát khỏi số phận bị giam lỏng và giết chết.”
“Dù sao thì mưu nghịch mà... Là tội lớn bị trời đánh sét đánh đó. Đến lúc này rồi, Điện hạ chắc chắn hy vọng càng ít người biết càng tốt.”
Tiết Uyển Nghi kinh ngạc tột độ:
“Mưu nghịch?”
Từ vẻ mặt của nàng ta không khó để đoán ra, nàng ta dường như không biết những chuyện này, vậy thì càng dễ xử lý hơn.
Ta không vội vàng tiếp tục bịa chuyện:
“Thừa tướng đại nhân một lòng trung thành với Điện hạ, không ngờ lại đổi lấy kết cục như thế này, nguy hiểm quá. Uổng cho ông ấy còn một lòng một dạ muốn tự tay viết thư giúp Điện hạ chiêu mộ các tướng sĩ biên phòng... Đúng là mắt mù tai điếc, đi theo nhầm người rồi.”
“Có điều một khi cha ngươi giúp hắn ta hoàn thành việc này, e rằng đến lúc đó sẽ chết nhanh hơn... Qua cầu rút ván, ngươi hiểu chứ?”
“Ta đề nghị để Thừa tướng đại nhân tìm cớ trì hoãn một thời gian, có lẽ ta có thể tìm cho các ngươi một con đường sống.”
Tiết Uyển Nghi nghe cái hiểu cái không, chỉ nghi hoặc chất vấn ta:
“Ngươi nói nhiều như vậy, dựa vào đâu ta phải tin ngươi?”
Ta cười lạnh:
“Không giấu gì ngươi, ta hận Tiêu Lương.”