Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Uyển Nghi kinh ngạc ngước mắt lên, rõ ràng đã bị lời nói của ta làm cho kinh ngạc tột độ.
“Ngươi hận hắn? Tại sao.”
Ta đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt nàng ta: “Tiết tiểu thư, đây là chuyện của ta, không cần phải giải thích với ngươi. Ngươi nếu chịu tin ta thì hãy làm theo lời ta nói, nếu không tin thì ta xin cáo từ.”
Tiết Uyển Nghi cắn chặt môi dưới, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nguầy nguậy:
“Ta không tin. Những lời ngươi vừa nói, ta một chữ cũng không tin.”
“Đồ lừa đảo! Ngươi đối với Tiêu Lương như thế nào ta đều thấy cả, vậy mà ngươi lại nói mình hận hắn? Còn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa cha ta và Điện hạ, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?!”
Ta bất đắc dĩ cười.
Ồ, không tin à, vậy thì đừng trách ta không khách sáo.
Ta nhân lúc Tiết Uyển Nghi không phòng bị, từ trong tay áo rút ra con dao găm đã giấu sẵn, phi thân một cái đã kề vững chắc con dao lên cổ trắng ngần thon thả của nàng ta. Chỉ cần ta dùng thêm một chút lực, Tiết Uyển Nghi sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Nàng ta lập tức hoảng hốt.
“Thu Trì cô nương... Đừng làm vậy, chúng ta có chuyện gì từ từ thương lượng.”
Nàng ta khóc lóc cầu xin ta: “Muội muội tuyệt đối đừng kích động, đợi sau này ta làm Vương phi, thậm chí là Hoàng hậu, ta nhất định sẽ cầu xin Điện hạ cho muội một địa vị cao quý không ai sánh bằng. Hu hu... Ngươi thấy thế nào?”
Ta cười lớn:
“Nói xa xôi làm gì? Ngay bây giờ ta có một việc cần ngươi giúp đỡ đây.”
“Bây giờ lập tức viết thư cho cha ngươi, nói với ông ta rằng Tiêu Lương đã có ý định giết hai cha con các người, hắn chuẩn bị qua cầu rút ván. Cho nên ngươi nhất định phải để Thừa tướng từ bỏ kế hoạch lôi kéo các tướng sĩ biên cương, chọn cách tiếp tục trì hoãn... Việc này liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Tiết các người, ngươi viết hay không viết tự mình cân nhắc đi? Nếu không viết, ngay bây giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường.”
Ta dùng sức kề con dao găm mạnh hơn một chút, trên cổ nàng ta có những vệt máu rỉ ra.
Tiết Uyển Nghi sợ đến mức mặt mày tái mét, giọng nói run rẩy dữ dội: “Viết... Ta viết...”
Dưới sự chỉ thị của ta, Tiết Uyển Nghi cúi xuống bàn bắt đầu khó nhọc viết thoăn thoắt. Trong thư, nàng ta trái với lương tâm tố cáo Tiêu Lương đối với nàng ta nham hiểm và bạc bẽo như thế nào, đối với nhà họ Tiết có những tính toán độc ác ra sao. Nàng ta từng chữ đẫm máu khuyên cha từ bỏ việc tiếp tục phò tá Tiêu Lương, nếu không kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Đợi nàng ta viết xong, ta giật lấy bức thư kiểm tra lại vài lần, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới nhét vào túi của mình.
Ta nói: “Tiết tiểu thư thấu hiểu đại nghĩa, ta thay mặt Bệ hạ và lê dân bách tính cảm ơn ngươi.”
Tiết Uyển Nghi mặt đầy nước mắt, lớn tiếng mắng ta vô sỉ, là ta đã khiến nàng ta cùng lúc phản bội cả Điện hạ và cha.
Ta thản nhiên cười.
“Tiết tiểu thư, ta làm người không chỉ vô sỉ mà còn độc ác, không phải ngươi mới biết đấy chứ? Cho nên để đề phòng ngươi lật lọng làm hỏng việc, đêm nay e là ta không thể giữ lại ngươi được rồi.”
“Tiết Uyển Nghi, ngươi đừng trách ta nhé.”
Trong đáy mắt ta lóe lên một tia tàn nhẫn, dùng hộp diêm “phừng” một tiếng đốt cháy căn phòng của Tiết Uyển Nghi... Thấy lửa bùng lên, Tiết Uyển Nghi lập tức rối loạn, hoảng hốt như con ruồi không đầu chạy loạn khắp phòng, hoảng loạn đến mức mãi không tìm được cánh cửa bị khói che khuất.
Ta đứng trong phòng không nhúc nhích, bình tĩnh dùng khăn ướt bịt mũi miệng, mặc cho những ngọn lửa nóng rực ngày càng lớn, khói đen mù mịt dần dần tràn ra khỏi phòng...
Thấy thời cơ đã đến, ta liều mạng hét lớn:
“Cứu mạng! Tiết Uyển Nghi muốn giết ta!”
Lúc này, Tiết Uyển Nghi bị khói sặc không nói nên lời, đã hoàn toàn bị hành động khó hiểu của ta làm cho choáng váng. Nàng ta vừa tức vừa giận, rút trâm cài tóc ra định đâm mạnh vào người ta...
“Ngươi dám?!” Tiêu Lương dẫn đội cứu hỏa vội vàng chạy đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, không nói hai lời lập tức rút kiếm đâm vào ngực Tiết Uyển Nghi, trong nháy mắt máu tươi phun ra, Tiết Uyển Nghi còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, đã chết.
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, mặt ta bị lửa hun đỏ bừng, trên người cũng dính một lớp tro dày, trông rất thảm hại.
Ta gục vào bả vai Tiêu Lương, tràn ngập bi phẫn kể lại cho hắn ta nghe mọi chuyện vừa xảy ra.
Ta nói: “Tiết Uyển Nghi ghen ghét ta những ngày này được Điện hạ sủng ái, định nhân lúc ngài không có trong phủ bí mật giết ta. Nhưng khi nàng ta đuổi theo ta trong phòng đã vô tình làm đổ chân nến, ngọn lửa lập tức bùng lên...”
Ta nghẹn ngào nói: “Lúc đó ta sợ lắm... Ta tưởng rằng... Ta còn tưởng rằng sau này sẽ không bao giờ được gặp lại Điện hạ nữa.”
Tiêu Lương lạnh lùng nghe ta nức nở kể xong, hắn ta xoa đầu ta, dịu dàng an ủi:
“Đừng sợ, có bản vương ở đây, không ai có thể bắt nạt nàng.”
Vẻ mặt hắn ta u ám liếc mắt ra hiệu cho cận vệ, ngay sau đó một ngọn đuốc đang cháy hừng hực lại được ném vào căn phòng vừa rồi, lập tức lửa bốc ngút trời, sáng rực cả một vùng, cho đến khi viện tử này hoàn toàn hóa thành tro bụi... Thi thể của Tiết Uyển Nghi, cũng biến thành một đống tro cốt.
Tiêu Lương làm vậy chính là để hủy thi diệt tích.
Bởi vì hắn ta không thể để Thừa tướng phát hiện ra chính hắn ta đã giết Tiết Uyển Nghi, hắn ta muốn biến chuyện này thành một tai nạn thuần túy do ghen tuông tranh sủng gây ra, vô sỉ đổ hết mọi tội lỗi lên người Tiết Uyển Nghi, một nữ tử tuy đáng thương nhưng cũng không hề vô tội.
Ngày mai, cả kinh thành sẽ biết rằng: Đích nữ Thừa tướng lòng dạ hẹp hòi tranh sủng với tỳ nữ trong Vương phủ, độc ác mưu hại tỳ nữ được sủng ái. Nàng ta giết người không thành liền phóng hỏa, kết quả lại không may bị lửa lớn nuốt chửng. Mặc dù Quảng Xuyên Vương đã kịp thời ra lệnh cho người cứu giúp, nhưng không ngờ lửa quá lớn, Tiết tiểu thư cuối cùng đã bỏ mạng nơi suối vàng... Hoàn toàn là một màn kịch tự làm tự chịu.
Tính toán của Tiêu Lương không tồi, chỉ tiếc rằng, hắn ta đã tính thiếu một bước.
Hắn ta sẽ không bao giờ đoán được, trước khi chết Tiết Uyển Nghi đã tự tay để lại một bức thư. Trong thư đó có ghi rõ ràng rằng, chính Tiêu Lương có ý muốn hãm hại cha con nhà họ Tiết...
Đêm nay, ta sẽ nhờ người gửi bức thư này đến Thừa tướng phủ, ngày mai hãy chờ xem kịch hay.
Rạng sáng, tin tức vỉa hè của kinh thành đã bay đầy trời.
Khắp nơi đều đồn rằng phủ Quảng Xuyên Vương đêm qua đột nhiên xảy ra hỏa hoạn lớn, vị hôn thê của Vương gia không may bị thiêu chết, hơn nữa thi cốt không còn, vô cùng thảm khốc.
Sáng sớm, Tiết Thừa tướng nhận được mật thư vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ vẫn còn do dự liệu có nên tin lời nữ nhi hay không. Cho đến hôm nay khi hay tin dữ này, ông ta lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ vào những lời trong thư của nữ nhi.
Xem ra, Tiêu Lương đang nhân cơ hội này để dằn mặt ông ta, muốn cho ông ta một đòn phủ đầu.
Thừa tướng làm quan nhiều năm, ở trong triều dù sao cũng được xem là có nền tảng sâu rộng, cớ gì phải làm cây cầu bị dỡ sau khi qua sông, con lừa bị giết sau khi xay xong cối chứ!
Ông ta càng nghĩ càng uất ức, ở trong phủ tức giận đập bàn, lập tức hạ quyết tâm hoàn toàn cắt đứt quan hệ cùng Tiêu Lương.
Thừa tướng đau đớn mất đi ái nữ, trong lòng đè nén một nỗi oán hận ngút trời, nhưng lại không dám đem chuyện này ra ngoài ánh sáng để tìm Tiêu Lương đòi một lời giải thích.