Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ Tiêu Lương lại đến cửa trước.
Khi ta cùng Tiêu Lương đến phủ Thừa tướng, trong phủ đã sớm treo đầy lụa trắng, trông vô cùng bi thương.
Ta đại khái liếc nhìn vài cái, trong đầu không khỏi hiện lên dải lụa trắng đoạt mạng ở kiếp trước, đột nhiên vô thức cảm thấy buồn nôn, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch.
Ta cố gắng siết chặt nắm đấm, gắng gượng bình tĩnh trở lại.
Trong đại sảnh, Tiêu Lương cười như không cười nói lời “xin lỗi” với Thừa tướng, Thừa tướng mặt mày xanh mét không nói một lời, chỉ một lúc lâu sau mới khàn giọng nói:
“Ái nữ Uyển Nghi à, nó thích nhất là đèn lồng thỏ.”
Đèn lồng thỏ à... Ta cũng thích nhất cái này.
Sống mũi ta có chút cay cay, trong lòng dâng lên một chút áy náy. Nếu như không có Tiêu Lương chen ngang ở giữa, có lẽ ta và Tiết Uyển Nghi có thể trở thành bằng hữu, có lẽ nàng ta không cần phải chết.
Tiếc thật... Chỉ trách cha nàng ta đã cản đường của ta mà thôi.
Thiên đạo chính là, phàm làm việc gì cũng đều phải trả giá.
Tiêu Lương giả nhân giả nghĩa giải thích rất nhiều, hắn ta còn muốn tiếp tục lợi dụng uy tín của Thừa tướng để giúp hắn ta lén lút thuyết phục các tướng sĩ biên cương quy thuận. Nhưng thái độ của Thừa tướng rõ ràng đã lạnh nhạt đi, chỉ một mực “ừm ừm a a” cho qua chuyện. Cuối cùng mất kiên nhẫn, liền lấy cớ không khỏe để đuổi hắn ta đi.
Khi xe ngựa đi đến chợ Đông, ta mượn cớ mua bánh dầu giòn cho Tiêu Lương để xuống xe.
Ta đứng bên đường cố ý đi loanh quanh, đợi Tiêu Lương đi xa rồi mới vội vàng chạy đến phủ Trạng nguyên.
...
Lâu rồi không gặp, Tòng Khuyết thấy ta thì vô cùng mừng rỡ, kéo ta lại muốn hóng chuyện trong triều gần đây. Nhưng ta không có thời gian hàn huyên với hắn, chỉ có thể nói ngắn gọn.
Thừa tướng bây giờ chắc chắn hận Tiêu Lương đến cùng cực, ta dặn dò Tòng Khuyết nhân lúc ba ngày nghỉ này, nhất định phải đến phủ Thừa tướng một chuyến, không chỉ phải thật tâm an ủi ông ta, mà còn phải tìm mọi cách lôi kéo ông ta.
Tòng Khuyết im lặng nghe ta dặn dò xong mọi việc, lúc ta chuẩn bị rời đi thì gọi ta lại.
Ánh mắt hắn ngượng ngùng, từ trong túi lấy ra một vật được gói cẩn thận bằng vải gấm:
“Tỷ tỷ, mấy ngày trước ta có đến dưới gốc cây liễu lớn ngoài thành tìm lại chiếc vòng tay đã chôn lúc mới làm ăn mày, đây là vật Vãn nương để lại cho ta trước khi mất. Bà ấy nói chiếc vòng này vốn là một đôi, nữ nhi thất lạc của bà ấy cũng có một chiếc.”
“Chiếc này tặng cho tỷ, ta giữ lại cũng vô dụng.”
Ta vội vã rời đi, không nghĩ ngợi gì lập tức mỉm cười nhận lấy:
“Được, tỷ tỷ giữ giúp đệ trước, đợi đệ thành thân sẽ trả lại cho đệ.”
Thừa tướng và Tiêu Lương trở mặt, tâm trạng của ta vô cùng tốt.
Sau khi trở về Vương phủ, ta lười biếng uống một bát cháo yến sào, sau đó chuẩn bị ngắm nghía chiếc vòng mà Tòng Khuyết tặng ta, kết quả vừa mở ra đã ngây người.
Chiếc vòng tay này, giống hệt chiếc của ta.
Tòng Khuyết từng nói, đôi vòng tay này thiên hạ chỉ có hai chiếc, chiếc còn lại ở trong tay nữ nhi của Vãn nương. Cho nên Vãn nương, người đã nuôi nấng Tòng Khuyết từ nhỏ, chính là mẫu thân mà ta ngày đêm mong nhớ...
Ta nước mắt lưng tròng.
Chỉ tiếc duyên phận đến quá muộn, ta và Vãn nương kiếp này không thể nào gặp lại được nữa.
Trong lòng ta cay đắng, đứng dậy đẩy cửa sổ ra để cho gió lạnh mặc sức thổi vào, khiến nước mắt ta dần dần đông lại. Sau đó nhìn thấy Tiêu Lương tâm sự nặng trĩu bước vào biệt viện, vẻ mặt hắn ta trông vô cùng cô đơn.
Ta lại vui vẻ trở lại.
Tiêu Lương đã rất khó có thể giành được sự tin tưởng của Tiết Thừa tướng, một khi mất đi sự trợ giúp nặng ký này, sẽ vô cùng bất lợi cho hành động tạo phản.
Cho nên, phần thắng của ta lại tăng thêm.
Tiêu Lương cười với ta, còn khó coi hơn cả khóc:
“Thu Trì, hai ngày nữa là Tết Nguyên Tiêu, trên phố Chu Tước sẽ có hội đèn lồng, đến lúc đó chúng ta...”
Không đợi hắn ta nói xong, ta nhàn nhạt “ừm” một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối nói:
“Điện hạ, Bệ hạ bệnh tình nguy kịch, mấy ngày trước quan phủ đã dán cáo thị nói hội đèn lồng năm nay tạm thời hủy bỏ. Nhưng ngày đó ta sẽ đến chùa Hộ Quốc thắp hương cầu phúc cho Điện hạ, cầu cho Điện hạ mọi việc thuận lợi.”
Tiêu Lương mỉm cười:
“Nàng có lòng rồi, đợi một thời gian nữa, bản vương dự định sẽ đổi cho nàng một thân phận thế gia, sau đó chính thức cưới nàng vào cửa làm chính thê của bản vương.”
Ai quan tâm chứ? Ta nhân lúc hắn không chú ý liền lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau đó giả vờ vô cùng vui vẻ cong mày cong mắt:
“Được ạ.”
“Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ cầu xin Phật Tổ phù hộ cho ngài thuận lợi đăng cơ đế vị.”
Ánh mắt Tiêu Lương có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên ta trực tiếp thảo luận chuyện này với hắn, hắn tưởng rằng ta chưa bao giờ quan tâm.
Hai ngày sau.
Chùa Hộ Quốc.
Ta ở chính điện thắp hương xong, cầm theo kinh văn cầu phúc đã chép sẵn đi đến hậu điện, sau đó nhân lúc không có ai chú ý liền đặt nó dưới tấm bồ đoàn cỏ trước tượng Phật.
Đây chính là cách liên lạc của ta và Thôi Hoài trong gần hai năm qua.
Thôi Hoài sau khi trải qua rèn luyện đã ngày càng chín chắn, bây giờ đã trở thành một ma vương sa trường khiến nước láng giềng nghe tin đã sợ mất mật, là chiến thần bất bại trẻ tuổi và có tiền đồ nhất của quốc triều, địa vị trong quân đội ngày càng vững chắc.
Qua nhiều lần thư từ qua lại giữa ta và hắn, hắn đã biết được dã tâm lang sói của Tiêu Lương, và vô cùng ủng hộ kế hoạch của ta.
Ta để lại mật ngữ trong kinh văn, dặn dò Thôi Hoài trước tiên hãy giả vờ quy thuận Tiêu Lương. Điều này không chỉ có thể khiến Tiêu Lương tạm thời lơi lỏng cảnh giác, mà còn có thể chừa cho Thừa tướng thời gian để thở dốc, có thể thu phục ông ta tốt hơn.
Khi ta trở về từ chùa Hộ Quốc, trời đã tối.
Dọc theo con đường nhỏ bên ngoài phủ Quảng Xuyên Vương, ta từ xa nhìn thấy một người đứng ở cửa vương phủ, ánh mắt của hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào xe ngựa của ta mãi không rời. Đợi đến gần ta mới phát hiện, là Tiêu Lương.
Hắn ta xách một chiếc đèn lồng thỏ đứng ngoài cổng lớn đợi ta, bóng dáng hắn ta có chút đơn bạc, thậm chí là suy sụp.
Khi xe ngựa dừng lại, Tiêu Lương như đột nhiên sống lại, hắn ta cười đỡ ta xuống xe, cẩn thận đưa chiếc đèn lồng thỏ vào tay ta, rồi nói: “Tặng nàng, có thích không?”
Ta ngẩn ngơ gật đầu, nó thật đáng yêu, trắng trắng, rất dễ thương.
Ngay sau đó, cổng lớn vương phủ mở ra, ta nhìn thấy một cảnh tượng còn kinh diễm hơn: Trong phủ đâu đâu cũng treo đầy những chiếc đèn lồng đẹp đẽ lộng lẫy, chiếu sáng đến mức ta không mở nổi mắt.
Ta không khỏi thổn thức.
Bây giờ đại nghiệp đoạt vị của Tiêu Lương liên tiếp gặp trở ngại, vậy mà vẫn còn tâm tư bày ra cho ta hội đèn lồng vô dụng này... Hắn ta tưởng rằng như vậy ta sẽ cảm động sao?
Thành thật mà nói, ta quả thực có chút xúc động.
Thế là trong màn đêm lạnh lẽo như nước và ánh sáng lung linh rực rỡ này, cứ thế bất ngờ không kịp đề phòng, tim ta ngừng một nhịp.
Ta chột dạ nhếch khóe môi:
“Điện hạ, đây là có ý gì?”
Tiêu Lương chọc vào chiếc đèn lồng thỏ trong tay ta, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười:
“Thu Trì, nguyện đèn trăng vẫn như cũ, nàng và ta dài lâu.”
“Năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có hôm nay.”
Nguyện vọng không tồi.
Nhưng mà, điều này không thể nào nữa rồi.
Kiếp này, ta và Tiêu Lương đã định sẵn là tử địch, không phải ngươi chết thì là ta vong.
Ta qua loa cười cười: “Hy vọng là vậy...”
Hy vọng cuối cùng người thắng là ta.
Mấy ngày sau, Tiêu Lương hớn hở chạy đến tìm ta:
“Hôm đó nàng đến chùa Hộ Quốc cầu phúc quả nhiên có tác dụng, bản vương vừa mới nhận được mật thư từ Bắc Cảnh, nói rằng mười vạn đại quân dưới trướng họ nguyện theo ta trung thành.”
Hắn ta ôm ta xoay vài vòng tại chỗ, vui vẻ như một đứa trẻ.
Thôi Hoài chưa bao giờ từ chối ta, chỉ là không ngờ hắn lần này làm việc hiệu quả đến vậy, ta không khỏi mừng thầm.
Ta đầy ẩn ý nhìn Tiêu Lương, giả vờ vui mừng nói:
“Vậy thì tốt quá rồi, phần thắng của Điện hạ lại lớn hơn rất nhiều. Không biết... Bây giờ ngài đã có những con bài tẩy nào rồi?”
Ta hỏi rất cẩn thận, sợ khơi gợi sự nghi ngờ của Tiêu Lương.
Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng, mặt đầy đắc ý:
“Bệ hạ là thúc phụ của ta, bản vương đã muốn lật đổ hoàng vị của ông ấy, đương nhiên sẽ chuẩn bị vẹn toàn. Bây giờ dưới sự dàn xếp của bản vương, các tướng sĩ ở biên giới Đông, Bắc, Nam đều đã xong xuôi. Hoàng vị này, bản vương đã nắm chắc mười phần rồi.”
Ta cười phúc thân với hắn ta:
“Vậy thì xin chúc mừng Điện hạ trước.”