Tuyết Trên Cành Lê Hoa - Chương 15

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tháng Giêng còn chưa kết thúc, trong cung đã truyền ra tin tức Hoàng đế băng hà.

Tiếng ai oán vang lên, cả nước đau thương.

Trên bầu trời quốc triều bao trùm một luồng tử khí nhàn nhạt.

Cho đến giây phút cuối cùng Bệ hạ còn lưu lại nhân thế, tên của người thừa kế hoàng vị vẫn chưa được điền vào chiếu thư kế vị. Văn võ bá quan trong triều lòng người hoang mang, ai cũng biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra biến động như thế nào.

Nội loạn, sắp đến rồi.

Bây giờ con cháu hoàng thất ai ai cũng đang thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào vị trí tối cao đó, người nào người nấy đều rục rịch. Nhưng người thực sự có thực lực, và có huyết thống gần nhất với Bệ hạ, chính là Quảng Xuyên Vương Tiêu Lương.

Hắn ta dường như đã trở thành chính thống, nên mọi người vô thức đều đổ dồn ánh mắt vào hắn ta, phủ Quảng Xuyên Vương nhất thời người ra vào tấp nập.

Ta ngồi bên cạnh Tiêu Lương, cười hì hì nhìn những vị đại thần trong triều đang gật đầu khom lưng nịnh nọt hắn ta, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Những vị đại thần ngu ngốc tột cùng này tự cho mình thông minh, tưởng rằng chủ động đứng về phía Tiêu Lương bày tỏ lòng trung thành thì vinh hoa phú quý nửa đời sau sẽ được cứu vớt. Nhưng bọn họ không biết rằng, Tiêu Lương cần là những người thực sự có thể giúp hắn ta, chứ không phải một đám chó liếm.

Nhưng cho dù người khác có nịnh bợ thế nào, Thừa tướng từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện ở Vương phủ, dường như đã quyết tâm trở mặt.

Thực ra, để không cho Tiêu Lương được như ý, lúc này Thừa tướng đang đích thân đến biên cương cố gắng dàn xếp, ông ta phải liều cái mạng già này để tố cáo sự độc ác của Tiêu Lương với các tướng sĩ, thuyết phục bọn họ đừng dễ dàng bị Tiêu Lương lợi dụng.

Ta đã dùng một “con dao tình thân” đẫm máu, vô tình tiêu diệt hoàn toàn dã tâm của Thừa tướng, chỉ còn lại lòng khao khát báo thù ngùn ngụt.

Thực ra ta cũng lo lắng thay cho ông ta, chuyến đi này của ông ta đã định sẵn là vô cùng nguy hiểm.

Bây giờ ngoại trừ Bắc cảnh giả vờ quy thuận, các tướng sĩ ở Đông, Nam cảnh đều đã bị Tiêu Lương thu phục, chỉ còn Tây cảnh vẫn là một ẩn số, có lẽ có thể đánh cược một phen để chiêu mộ họ về.

Vì thế, ta quyết định tung ra một chiêu lớn.

Trước khi Thừa tướng lên đường, ta đã nhờ người mang cho ông ta một chiếc túi gấm được gói cẩn thận, dặn ông ta đến Tây cảnh rồi mới mở ra. Trong chiếc túi gấm này, có giấu bí mật về thân thế của Tòng Khuyết.

Về điều này, ta phải cảm ơn Vãn nương – Mẫu thân ruột của ta.

Bà đã đập vỡ chiếc nhẫn ngọc mà năm xưa Bệ hạ đích thân ban cho tiểu thái tử thành hai nửa, lần lượt nhét vào lõi rỗng của hai chiếc vòng tay này. Trên chiếc nhẫn ngọc có khắc danh hiệu và ngày sinh của Tòng Khuyết, là một tín vật vô cùng quan trọng.

Ta cũng vô tình phát hiện ra điều này.

Mẫu thân hy vọng Tòng Khuyết tìm được ta như vậy, có lẽ cũng hy vọng có một ngày hắn có thể trở lại ngôi báu, lấy lại cuộc đời thuộc về mình.

Ta đã làm tất cả những gì có thể làm, phần còn lại chỉ có thể đánh cược một phen.

Hành động của Tiêu Lương rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chiêu mộ toàn bộ cấm vệ quân của kinh thành về dưới trướng.

Lúc đó, người dân trong thành cũng bắt đầu mừng thầm, đều cho rằng Quảng Xuyên Vương sắp có thể không đánh mà thắng, như vậy cũng đỡ cho dân chúng phải chịu khổ theo.

Nhưng ta không cho phép như vậy.

Không thể vì một việc gì đó có cái giá phải trả nhỏ, mà yên tâm thoải mái xem nó là chính nghĩa.

Ta nhớ lại mỗi khi đến đêm trăng tròn, Tiêu Lương lại ru rú trong phòng cả ngày không ra ngoài, thế là ta quyết định nhân cơ hội này lẻn ra khỏi phủ, sau đó phi ngựa đến Bắc cảnh tìm Thôi Hoài cùng bàn bạc đại kế.

Mấy ngày sau, cuối cùng cũng đến đêm trăng tròn, ta thu dọn hành trang đơn giản chuẩn bị lặng lẽ lên đường, nhưng khi đi ngang qua viện của Tiêu Lương lại vô tình nghe thấy trong phòng hắn có động tĩnh.

Ta tò mò muốn lại gần xem có thể nghe ngóng được tin tức gì không, không ngờ lại qua giấy dán cửa sổ nhìn thấy Tiêu Lương đang nằm trên giường rên rỉ, mặt mày trắng bệch.

Ta vô cùng kinh ngạc, do dự vài lần vẫn quyết định đẩy cửa đi vào.

Tiêu Lương thấy là ta, lập tức quay lưng đi:

Thu Trì, đừng nhìn. Bộ dạng này của bản vương sẽ dọa nàng sợ.

Tóc hắn ta rối bù, quần áo cũng bị hắn ta tự giằng xé đến mức lộn xộn.

Ta từ từ lại gần, ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng sờ trán hắn ta, rất nóng.

Điện hạ sao vậy? Sao không gọi phủ y?

Trên trán Tiêu Lương vã mồ hôi hột, hắn ta vô thức siết chặt tay ta, giọng điệu gấp gáp:

Đừng gọi phủ y, bản vương không phải bị bệnh... Là độc cũ nhiều năm.

Nàng không cần... Không cần kinh động... Bất cứ ai, ta chỉ cần... Chỉ cần chịu đựng một đêm... là sẽ ổn. Đừng... Để người khác... Biết.

Tiêu Lương có độc cũ nhiều năm? Sao ta lại không biết. Chưa kịp để ta hỏi rõ, hắn ta lại lên cơn điên cuồng, đau đến mức lăn lộn trên giường.

Ánh mắt ta dần dần từ quan tâm chuyển sang âm u, đây chẳng phải là cơ hội sao? Ta cầm lấy gối úp lên mặt hắn...

Trước làn gió lạnh ngoài cửa sổ, Tiêu Lương bất đắc dĩ thở dài:

Hận ta đến vậy sao?

Ta đột nhiên tỉnh táo lại, ném gối xuống rồi co giò bỏ chạy.

Hắn ta còn chưa thể chết.

Ta đã dốc hết tâm cơ mưu tính lâu như vậy, ta còn cần Tiêu Lương tiếp tục diễn tốt vai phản diện của hắn ta, như vậy mới có thể khiến việc kế vị của Tòng Khuyết thêm phần thuyết phục.

...

Sau khi ra khỏi phủ, ta liều mạng chạy rất lâu, sau khi xác định không có ai đuổi theo mới dám dừng lại nghỉ một chút.

Ta không nhịn được tự tát mình một cái thật mạnh, lúc nãy tại sao lại phải làm chuyện thừa thãi là giết hắn ta? Là vì câu chuyện đã đến hồi kết, nên không còn quan tâm nữa sao?

Nhưng cuối cùng ai thua ai thắng, ai nói chắc được chứ, chỉ có trời mới biết!

Ta vẫn không thể lơ là cảnh giác một chút nào, cần phải đi suốt đêm đến Bắc cương.

Nhược điểm của việc ngai vàng bỏ trống nhanh chóng hiện ra, vừa ra khỏi kinh thành, ta đã nhìn thấy từng tốp người tị nạn đáng thương ăn xin dọc đường.

Ai cũng biết rõ chiến loạn sắp nổ ra, quan phủ các nơi cũng chẳng thèm để ý đến thể diện, bắt đầu điên cuồng thu các loại thuế má hà khắc của dân chúng địa phương, thậm chí ngay cả lương thực cống nạp cũng tăng lên gấp ba.

Các quan viên đều đang nhìn gió đoán chiều, chỉ chờ đại cục định đoạt xong xuôi sẽ nịnh nọt chính chủ! Không có bạc, không có lương thực thì sao được?!

Ta lại đi qua thêm mấy tòa thành trì nữa, không nơi nào ngoại lệ, đều là cảnh tượng hỗn loạn như vậy, đâu đâu cũng là sơn phỉ, cường đạo và dân chúng vô gia cư.

Đi liền mấy ngày đường, đã đến lúc phải dừng lại cho ngựa nghỉ chân một chút, thế là ta tìm được một túp lều cỏ tạm bợ có thể nghỉ ngơi và dừng lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo