Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tư Dư còn muốn nói gì, lại bị hôn phu của cô ấy tìm đến mang đi.
Mắt thấy Thẩm Lục Minh nhân cơ hội mỉm cười đi đến chỗ tôi, tôi vội vàng xoay người, kết quả lại nhìn thấy Từ Sính thật cẩn thận che chở Tống Vũ tránh bị xô đẩy.
Bực mình.
Tôi hít sâu một cái, chú ý làm chuyện chính sự.
Lại nhịn không được nghĩ, đợi đến khi tôi trở thành nữ bá tổng, cũng đi bao mấy người, mang đến trước mặt Từ Sính, làm anh tức chết.
17.
Yến hội lần này là ông nội muốn để tôi rèn luyện, dùng thân phận người thừa kế tương lai của Thẩm gia.
Lúc ông nội đưa ra quyết định này, tôi rất kinh ngạc, vì việc này không hề giống với kiếp trước.
Lúc ấy Thẩm Lục Minh cũng thiếu chút nữa không duy trì được vẻ giả tạo trên khuôn mặt. Nhưng anh ta khôi phục rất nhanh, trên mặt tươi cười nói: “Chúc mừng em Miên Miên. Nhưng mà trách nhiệm trên người em bây giờ rất lớn, không thể tùy hứng giống như lúc trước.”
Vì thế nên tôi lại hơi nghi ngờ là lúc trước ông nội để ý đến những lời nhắc nhở của tôi. Nhưng ông không chịu thừa nhận, thậm chí còn khiến cho Thẩm Lục Minh phụ trách một hạng mục lớn.
Tôi chỉ có thể áp xuống sự hoang mang này, học tập càng nhiều.
Sau đó là chờ đón buổi luyện tập này.
Tôi giữ vững tinh thần chào hỏi với mấy nhà chú bác giao hảo với Thẩm gia, lại đi xã giao với một số nhân tài mới nổi.
Không để ý mà uống hơi nhiều rượu. Chờ đến lúc tỉnh táo một chút, tôi đã bị Từ Sính đưa đến ban công.
Đại não bị rượu làm cho mỏi mệt, nên tôi còn chưa cảm giác được rõ ràng lắm
Tôi ngửa đầu ngơ ngác nhìn anh: “Chúng ta vì sao lại ở đây?”
Từ Sính chép miệng một cái, anh có chút bực bội mà kéo cà vạt ra, hỏi tôi: “Em không thấy được bàn tay chó má kia muốn chạm vào eo của em à?”
“Thế à?” - Tôi cẩn thận nghĩ lại.
Chỉ nhớ là đến khi người kia đến hơi gần tôi một chút, tôi đã bị Từ Sính lôi ra ngoài.
Từ từ, Từ Sính?
Tôi nghĩ chầm chậm sau đó bực bội, trợn mắt nhìn hắn một cái: “Liên quan gì đến anh?”
Dù sao anh còn bận quan tâm đến những người khác.
Những lời này tôi chưa kịp nói ra miệng, rốt cuộc cũng sợ mất mặt.
Từ Sính bị tôi làm cho tức giận đến bật cười. Chắc là anh cảm thấy nóng, dứt khoát cởi áo vest bên ngoài.
Vì thế, ánh mắt tôi tự nhiên mà dừng ở cánh tay anh.
Băng đeo tay cực kỳ rõ ràng, nổi bật cơ bắp cuồn cuộn, lại phác họa đường cong cơ thể rõ ràng
Một cái liếc mắt đầy sắc khí (2)
Nếu mà băng đeo tay cũng mang…
Ánh mắt của tôi không tự chủ mà hạ xuống, dừng ở bên cạnh đùi của Từ Sính.
“Mặc áo sơ mi…”
Ngữ khí của Từ Sính cực kỳ tự nhiên, anh nhướng mày nhìn tôi: “Muốn nhìn sao?”
Tôi không nghĩ gì mà gật đầu, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, trên mặt vô cảm: “Tống tổng thích à?”
Nếu không, với tính cách thô thiển của Từ Sính làm sao biết nhiều như thế!
Từ Sính ngậm điếu thuốc, nhưng không bật lửa. Anh cười: “Em ghen sao?”
Tôi không nói gì, trợn mắt nhìn hắn càng ngày càng hung ác, cuối cùng chỉ cảnh cáo anh: “Chúng ta còn chưa ly hôn, Từ Sính, anh thu liễm một chút, tôi không muốn bị người ta cười nhạo!”
“Vậy em có ghen không?”
Từ Sính cúi xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi chòng chọc. Không đợi tôi trả lời, người này lại chép miệng một tiếng.
“Thẩm Miên.” Hắn gọi tên tôi, “Em nhìn làm cho người anh em của anh cũng tỉnh rồi.”
Tôi: “???”
“Anh có tật xấu gì hay sao?”
Tôi vừa bực vừa giận, hốc mắt tự nhiên mà đỏ lên.
Rõ ràng phía trước tôi đã làm đến mức ấy, người này vẫn làm ra vẻ cực kỳ lãnh đạm, đến giờ lại chạy tới trước mặt tôi nói mấy lời này, thật sự là coi tôi như khỉ làm xiếc hay sao?
Vì thế, bao nhiêu ấm ức tích góp lại đều dâng lên, tầm mắt tôi cũng dần dần mơ hồ.
Từ Sính cũng không nghĩ tới phản ứng của tôi lại mạnh như thế, anh vội vội vàng vàng thấp giọng xin lỗi tôi.
Kết quả, thái độ của người này không nhẹ nhàng thì không sao, càng ôn nhu thì lại càng khiến tôi không thể kìm được nước mắt.
“Em thật sự là tổ tông của anh!”
Từ Sính cắn chặt răng, cuối cùng không biết làm sao đành đem tôi bế lên ngồi ở trên đùi của anh.
Tôi kêu lên, có say cũng bị dọa cho tỉnh rượu. Lại theo bản năng mà hoảng loạn nhìn khắp nơi, lại sợ có người nào nhìn thấy.
Cũng may là không có ai.
Trên ban công cũng có rèm che, người bên trong cũng không thấy ở bên ngoài. Tôi nhẹ nhàng thở phào một cái, vừa định phát cáu, thì tay lại bị Từ Sính cầm đặt lên ngực của anh.
Anh hơi ngẩng đầu một chút, hôn từng cái lên nước mắt của tôi.
Tôi cứng đờ toàn thân, không dám động đậy, cuối cùng giận đến muốn cắn răng: “Từ Sính, anh là chó hay sao?”
“Gâu!” - Anh thật sự không biết xấu hổ mà dán lên lỗ tai tôi kêu lên một tiếng, rồi hứng thú bừng bừng: “Có cần phải cho em một sợi dây xích hay không?”
Tôi giận tới mức không biết phải làm sao?
Lời nói trào phúng: “Anh không sợ bị Tổng tổng nhìn thấy rồi không cần anh nữa hay sao?”