Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngước nhìn bóng bay, nghĩ nếu anh bế đứa bé lên có thể với tới.
Tôi quay lại nhìn anh, đúng lúc anh cũng đang ngẩng đầu nhìn bóng.
Anh xoay người, ngồi thụp xuống trước mặt tôi:
“Lên đi.”
“Em nặng lắm đó.”
Tôi hơi ngại.
“Nhanh lên.” – Anh khẽ lắc tay tôi.
Tôi liền ngồi lên cổ anh, anh nhấc tôi lên:
“Nhẹ hều, lấy đi.”
Tim tôi như tan chảy, tôi với lấy bóng rồi đưa lại cho mẹ bé.
Bà ấy cảm ơn rồi dẫn con rời đi.
Anh vẫn chưa thả tôi xuống.
“Cho em xuống đi.”
“Lên lưng anh trước đã.”
Tôi bám lấy vai anh, trèo xuống lưng.
Anh lập tức cõng tôi rồi chạy.
“Xuất phát! Anh đói sắp xỉu rồi!”
“Á!” – Tôi ôm chặt cổ anh – “Chạy từ từ thôi! Té bây giờ!”
“Sợ đau à?”
“Em sợ… anh đau.”
Tôi biết nếu có té, anh cũng sẽ dùng thân mình đỡ tôi.
Anh mỉm cười, vẫn cõng tôi chạy một lúc lâu.
Đến khi thả tôi xuống, anh hỏi:
“Hết buồn chưa?”
Tôi khẽ lắc đầu, mặt đỏ bừng.
Anh nắm tay tôi, kéo sang tiệm bên cạnh mua một bịch khăn ướt.
Chúng tôi đứng bên thùng rác công cộng, anh cẩn thận lau mặt cho tôi.
Chăm chút đến mức tôi không thể rời mắt.
22
Chúng tôi nắm tay nhau đi ăn.
Quán ăn nhỏ, khắp nơi đều là hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Chúng tôi gọi hai tô mì.
Quán rất đông, cực kỳ náo nhiệt.
Không biết có phải do chúng tôi xuất thân từ vùng quê hay không, nhưng những nơi mang hơi thở cuộc sống thế này luôn hấp dẫn hơn mấy nhà hàng sang trọng.
“Ngon quá.” – Tôi không nhịn được cảm thán.
“Ừm.” – Anh khẽ đáp.
Có lẽ đói quá, anh cắm đầu ăn.
Chỉ là một tô mì rất đỗi bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy đây là tô ngon nhất trong đời mình.
“Lát nữa mình đi cắt tóc nhé?” – Tôi đề nghị.
Tóc anh dài quá rồi.
“Được.”
“Chị ơi, cho thêm cái bánh hành nhé!” – Tôi gọi thêm món.
Tôi không quá đói, chỉ muốn nhìn anh ăn.
Chỉ cần có anh bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc.
“Sao cứ nhìn anh mãi vậy?” – Anh ngẩng đầu hỏi.
“Không được à?”
Tôi húp một muỗng nước dùng, cảm giác ấm tận tim.
“Được chứ, sao lại không? Em muốn nhìn bao lâu cũng được, dù sao cũng là người của em rồi mà.”
Nghe xong, mặt tôi nóng bừng, không nhịn được cười.
Tình yêu khiến khoảng cách giữa hai người chúng tôi gần hơn bao giờ hết.
“Ngoan nào, đừng cười ngốc nữa, ăn cho tử tế.” – Anh nhắc.
Tôi nghe lời, ráng ăn cho đàng hoàng.
Khi tính tiền, tôi vừa rút điện thoại thì—
“Hử? Em làm gì vậy?”
Anh xoay người kéo tôi ôm vào lòng:
“Chào chị, quét mã của tôi.” – Anh đưa điện thoại thanh toán.
Ra khỏi quán, anh ôm lấy tôi nói:
“Sau này có anh ở đây, đừng giành trả tiền nữa. Để anh lo, nghe chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Khoan! Anh có điện thoại à?!”
“Anh chỉ dùng để thanh toán thôi, chẳng để làm gì khác.”
Tôi đưa tay ra, không tin.
Anh đưa điện thoại cho tôi – thật sự không có bất kỳ liên hệ nào trong WeChat.
“Vậy sao anh không gọi cho em?”
“Số em để lại, anh bỏ túi áo… rồi bị máy giặt xay nhuyễn luôn rồi.”
Anh gãi đầu, rồi đột nhiên nhìn tôi rất nghiêm túc:
“Anh chưa từng đi đâu cả. Anh luôn ở đây, chỉ là không để em thấy thôi.”
Anh thản nhiên khoác tay lên vai tôi:
“Anh không nuốt lời. Anh học ở đây, nhưng là trường cao đẳng vùng núi xa xôi.
Gần như mỗi tháng anh đều về lén nhìn em một lần.
Có lúc chỉ liếc một cái rồi đi. Có lúc không kiềm chế được.
Lúc em đi du lịch tốt nghiệp, đêm giao thừa, rồi sáng nay… là anh không kiềm được.”
Biết anh luôn ở gần mình, tôi bất giác rưng rưng.
Tôi nhìn anh đờ đẫn:
“Sao anh lại phải nhịn?”
“Tiểu Thiến, anh không biết nếu ép em ở bên anh… liệu em có hạnh phúc không.
Anh không phải người tốt. Em xứng đáng có lựa chọn tốt hơn.”
“Quý Như Phong! Em không cho anh nghĩ như vậy!” – Nước mắt tôi trào ra, mắt rưng rưng nhìn anh.
“Sao lại khóc nữa rồi?” – Anh lấy khăn ướt lau nước mắt cho tôi.
“Anh không được rời xa em! Thề đi!” – Tôi nhìn anh, làm nũng.
“Được rồi, anh thề. Em không đuổi kịp anh đâu.”
Anh vừa nói vừa bật cười.