Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26
Chúng tôi nhanh chóng quay về khách sạn. Khi ngủ, anh ôm tôi rất chặt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tay tôi đặt trên eo anh, còn chân thì… gác lên hẳn người anh. Thật mất mặt.
Tôi rụt chân lại, cố gắng nhẹ nhàng, vậy mà anh đột nhiên mở mắt.
"Anh giả vờ ngủ đấy à!" – tôi tức giận quay lưng lại.
Anh bật cười rồi kéo tôi ôm lại vào lòng:
"Nếu em không gác chân lên, chắc anh bị em đẩy rơi khỏi giường mất rồi."
Anh dụi dụi mặt vào má tôi, khiến tim tôi rung lên từng nhịp.
Ban ngày, chúng tôi hẹn gặp Vương Lộ và Mã Hạo Khiêm đi ăn, đi dạo phố.
Mã Hạo Khiêm rất hoạt bát, bá vai bá cổ anh suốt:
"Anh em, anh em!" – gọi miết không ngừng.
Tôi sợ anh không quen, liền quay đầu nhìn thử.
"Anh mắt nhìn tốt ghê nha, Thiến Thiến là cô gái tốt đó!"
Quý Như Phong mỉm cười nhẹ nhàng:
"Anh cũng nghĩ vậy."
"Màn pháo hoa hôm Tết là anh bắn hả? Thật sự là thần tượng của em, gan quá trời!"
"Cũng không đến mức đó đâu, suýt chút là làm nền cho người khác rồi."
"Chuẩn luôn! Hôm đó về cô ấy khóc muốn chết, chạy khắp trường tìm anh."
Mã Hạo Khiêm lỡ lời.
"Mã Hạo Khiêm, anh—!" – Tôi tức đến nghẹn lời.
Quý Như Phong ngước nhìn tôi, chỉ cười khẽ.
"Thôi kệ hắn, tên này nói chuyện với ai cũng thân như thế đấy." – Vương Lộ nói đỡ.
Tôi và Vương Lộ đi phía trước, hai người họ theo sau.
"Đẹp trai quá, cái bông tai kia nữa… sao đàn ông mà đeo trang sức lại đẹp thế chứ!" – Mã Hạo Khiêm bắt đầu ngắm nghía Quý Như Phong.
"Thích thì đi xỏ một cái." – Quý Như Phong bình thản.
"Không không, em không có gương mặt đỡ nổi đâu!" – Hạo Khiêm che tai.
Khi đông người, rộn ràng vui vẻ thì tất nhiên nên ăn lẩu!
Vào quán, chúng tôi chọn món. Tôi ngồi cạnh anh, anh nửa ôm tôi, cùng xem thực đơn.
"Ăn nhiều thịt vào, nghe chưa? Gầy quá rồi." anh nói.
Tôi gật đầu, thế là anh gọi luôn mấy đĩa thịt bò, tôm cá, cả thịt cừu cuốn.
"Cho heo ăn đấy hả, Thiến Thiến?" Vương Lộ ngẩng lên nhìn tôi.
Tưởng tôi gọi.
Quý Như Phong cười khẽ:
"Thì đúng là đang cho heo ăn mà."
"Quý Như Phong!" Tôi giả vờ giận dỗi.
Anh hôn nhẹ lên má tôi:
"Đùa chút thôi mà."
Anh cẩn thận từng chút, sợ tôi bị phỏng nên toàn gắp trước cho tôi. Tôi chỉ cần ăn thôi.
Nước uống hết, anh lập tức gọi phục vụ, sợ tôi bị cay.
"Ăn từ từ thôi." ánh mắt anh luôn hướng về phía tôi.
Vương Lộ và Mã Hạo Khiêm không kìm được quay sang nhìn.
"Mã Hạo Khiêm, anh học hỏi chút đi, không đẹp trai thì cũng phải biết dỗ người ta!" Vương Lộ vỗ một cái rõ mạnh.
"Biết rồi, sau này em bái anh Phong làm thầy!" Hạo Khiêm nói.
Ăn xong, chúng tôi đi dạo phố tiếp.
Được nắm tay người yêu, được làm nũng, được dính lấy anh như vậy cảm giác khiến tôi chẳng bao giờ thấy đủ.
Dù hai người đi cùng đã bắt đầu thấy ngán.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được… Muốn gần anh hơn nữa, gần thêm chút nữa.
"Mua cho anh một bộ đồ ngủ đi, tiện mua luôn đồ lót."
"Chứ mặc đồ thường ngủ thấy khó chịu." tôi nói.
"Được, nghe em hết." anh cười.
Tôi cúi đầu cười trộm, Vương Lộ và Mã Hạo Khiêm thì tỏ vẻ cực kỳ "ghét bỏ".
Chúng tôi đi ngang một cửa hàng có cả nam lẫn nữ.
Vương Lộ lập tức kéo tôi đi:
"Đi nào đi nào, chỗ này mới về hàng, đẹp lắm đó!"
Tôi quay lại nhìn anh đầy lưỡng lự.
Anh nháy mắt:
"Đi đi."
Vậy là buổi chọn đồ cho nam giới biến thành buổi shopping của tôi và Vương Lộ.
"Chiếc váy này đẹp quá, hợp với cậu lắm!" Vương Lộ đưa tôi một bộ.
"Ba triệu? Cậu bị gì vậy? Tớ chưa tới tầm 'nữ hoàng đô thị' đâu!" tôi trả lại.
"Thử mà, thử đâu mất gì! Thật sự hợp lắm!" Vương Lộ nũng nịu.
Thật ra tôi cũng thấy đẹp… nhưng ba triệu cho một cái váy thì... hơi xa xỉ.
Quý Như Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, thì thầm bên tai:
"Bạn em nói đúng đấy, thử đi."
Vậy là tôi và Vương Lộ mỗi người cầm một chiếc vào phòng thử.
Người đẹp vì lụa quả nhiên không sai.
Nhân viên còn đưa thêm đôi giày cao gót để phối.
Mặc vào, cảm giác rất khác lạ.
Tôi ngẩng lên thì thấy Quý Như Phong đang chụp tôi bằng điện thoại.
Tôi xấu hổ quá, đứng bật dậy suýt té.
"Cẩn thận chút, anh chụp một tấm làm màn hình khóa thôi mà." anh cười dịu dàng.
"Bé yêu, em đẹp lắm."
Tôi đỏ mặt cúi gằm.
Anh buông tôi ra, tiến tới quầy thanh toán. Tôi hoảng hốt.
"Quý Như Phong! Nói rồi là chỉ thử thôi mà!" tôi vội vàng cởi giày, chân trần chạy ra.
Anh cúi đầu chạm mũi vào tôi:
"Coi như là món quà trưởng thành cho em.”
"Không được từ chối."
Rời khỏi cửa hàng, chúng tôi đi thêm một lát rồi tạm biệt hai người kia.
Trên đường về, anh ghé vào một tiệm nhỏ ven đường, mua một bộ đồ ngủ giá ba chục nghìn.
Tôi thấy hơi áy náy.
"Quý Như Phong, sau này đừng mua mấy thứ đắt tiền cho em nữa." tôi nhỏ giọng.
Anh nắm tay tôi:
"Em nói gì? Nghe không rõ."
Tôi đứng lại, nghiêm túc:
"Em nói thật đấy, đừng mua mấy thứ đắt như vậy nữa."
Anh dừng lại, nhìn tôi thật kỹ:
"Xót tiền hả?"
Tôi níu áo anh, ngẩng đầu, nước mắt lăn dài.
"Ơ kìa, sao lại khóc rồi?" anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi.
"Con gái là phải được cưng chiều. Hơn nữa, nhìn em mặc đẹp anh cũng vui, đâu có lỗ gì đâu."
Anh kéo tay tôi, tiếp tục bước đi.
"Em sợ anh không còn tiền." tôi nói.
"À quên chưa kể với em." anh khoác vai tôi.