Vẫn yêu em như ngày đầu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh còn dắt tôi lên tầng thượng của tòa nhà đang xây, bắt tôi nhảy từ nóc này sang nóc kia.


Khoảng cách tuy gần, nhưng cúi đầu nhìn xuống thì đúng là vực sâu vạn trượng.


“Không nhảy, tôi sẽ đẩy cậu xuống.” – Anh nói.


Tôi nhìn anh với ánh mắt hoảng hốt, cuối cùng chỉ còn cách cắn răng nhảy qua.


12


“Cậu ghét mình đến thế sao?” – Tôi hỏi Quý Như Phong.


“Không có đâu.”


“Tôi đang nghĩ cách nào để khiến cậu nhớ tôi giữa đám công tử nhà giàu ở thành phố.”


“Cậu từng đến thành phố rồi à?” – Tôi hỏi anh.


“Tôi từng đến trường cậu. Hôm đó có ba nam hai nữ cùng tan học đi về với cậu.”


“Cái mặt cậu lúc đó cười tươi đến mức sắp nở hoa luôn.” – Giọng anh nghe ra mùi giấm rõ rệt.


“Quý Như Phong, có phải cậu thích mình không?”


“Đừng giả vờ nữa. Mấy lời tôi viết trong sách giáo khoa cậu dám nói là chưa thấy à?”


Tôi nằm trên đống cát, nghiêng đầu nhìn anh.


Sao anh cứ thích chọc tức người ta vậy?


“Cậu biết có loài sâu có thể chui vào tai, rồi ăn sạch cơ thể không?” – Anh hỏi.


Tôi giật bắn, đứng bật dậy che tai.


Anh cũng đứng dậy, phủi bụi trên người.


“Cậu đã đến tìm mình thật à?” – Tôi hỏi.


Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh trăng phía sau chiếu lên gương mặt anh, khiến nó dịu dàng hơn bao giờ hết.


“Dương Thiến, tôi không buông cậu đâu.” – Anh nói.


Tôi giả vờ không hiểu, quay người về hướng nhà.


“Cậu kéo tôi một tay được không? Tôi thực sự sắp chìm mất rồi.”


“Hồi nhỏ tụi mình thân lắm mà.”


Tôi quay đầu nhìn anh, vẫn là nụ cười ngốc nghếch ấy.


Tự nhiên thấy xót, tôi cười bảo: “Được.”


“Nhưng cậu phải đuổi theo mình trước. Mình sẽ đợi cậu ở vạch đích.”


Tối đó, chúng tôi nói chuyện trong con hẻm nhỏ không người.


Anh kể ba mẹ anh bỏ rơi anh. Tôi nói ba mẹ tôi cũng thế.


“Họ có thêm đứa con gái, cả nhà không ai thân với mình nữa.”


Anh tháo mũ lưỡi trai, đội lên đầu tôi, để tôi không khóc quá xấu.


“Nếu cậu tin tôi, sau này tôi sẽ cho cậu một mái nhà.” – Anh nói.


13


Vài ngày sau, Lưu Tiểu Tiểu tìm đến tôi:


“Cậu ấy giờ chỉ học trường nghề, cậu nghĩ hai người có tương lai gì à? Tôi chưa từng thấy ai ích kỷ như cậu! Cậu ấy mà theo đuổi cậu chỉ có đau khổ thôi. Trước kia đã vậy, sau này càng không có kết quả!”


Tôi nhìn cô ta, bình tĩnh hỏi lại:


“Cậu ấy với cậu thì có tương lai sao?”


Cô ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt tự tin:


“Bố tôi là chủ tịch thị trấn này, cậu nghĩ ai mà dám động đến tôi? Nếu sau này cậu ấy lấy tôi, tôi còn có thể xin cho cậu ấy một chân trong chính quyền. Còn cậu? Cậu cho cậu ấy được cái gì?”


Tôi chưa kịp trả lời thì không biết từ đâu, mùa hè như gió thoảng, Quý Như Phong đột nhiên xuất hiện, kéo tôi đi luôn.


Anh không giải thích, tôi cũng không hỏi.


Chẳng mấy chốc, kỳ nghỉ hè cũng kết thúc.


Vì ông bà ngoại không thể đi đường dài, nên là Quý Như Phong đưa tôi ra ga tàu.


Thời gian tàu khởi hành càng lúc càng gần, anh ấy đứng ngoài nhà ga ôm tôi rất lâu.


Khuôn mặt anh xanh xao, ánh mắt gắt gao nhìn tôi, như sợ tôi biến mất.


“Đi vội thế cơ à?” – anh hỏi, giọng khàn đặc.


Tôi thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Vậy thì… mình không đi nữa.”


Cậu bật cười: “Trêu tôi hả?”


Tôi nhìn anh, không đáp.


Bất ngờ, cổ tôi bị kéo nhẹ lại gần. Anh cúi đầu, đặt lên môi tôi một nụ hôn rất khẽ, nhẹ như lông vũ chạm nước, chỉ chạm một giây rồi rời ra.


Tôi lúng túng siết chặt tay, ánh mắt vẫn dõi theo anh.


“Em đồng ý làm bạn gái anh, anh mới để em đi.” – Cậu nói.


Tôi nhìn anh, lòng rối như tơ vò.


“Chờ lần sau gặp lại, em sẽ trả lời.”


Cậu cúi đầu, như đang nghiền ngẫm câu nói ấy.


“Em mà dám yêu ai khác, anh đến giết hắn.” – Anh cười nhạt.


Tôi biết anh chỉ dọa cho vui thôi.


“Thế thì em cũng ra điều kiện với anh. Em sẽ thi đại học ở tỉnh G, anh nghĩ cách đến đó đi.”

 

Tôi đẩy nhẹ anh ra, xoay người bước lên tàu.

 

Anh đứng sững nhìn tôi, ánh mắt hoang mang, có chút hụt hẫng.

 

Tôi vào toa, cất hành lý, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra.

 

Anh đi tới, đặt tay lên cửa kính, giơ tay làm động tác “cắt cổ” với tôi.

 

Tôi nhìn mãi, rồi không kìm được mà bật khóc.

 

Vừa đặt tay lên tay anh, tàu bắt đầu lăn bánh.

 

Anh không đuổi theo.

 

Người làm sao chạy nhanh hơn tàu hỏa được?

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo