Vẫn yêu em như ngày đầu - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14


Tàu hỏa lao qua những cánh đồng hoang vu, tôi lặng lẽ ngắm nhìn dãy núi xa xa, đắm mình trong những hồi ức ngày xưa.


Từ nhỏ tôi đã sống cùng ông bà ngoại, không ít lần bị người ta xa lánh, dè bỉu.


“Có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi!”


“Cha mẹ mày còn chẳng cần mày!”


“Mày là đứa mồ côi, chẳng ai thèm nhận đâu.”


Tôi thường ngồi một góc mà âm thầm rơi nước mắt. Trong đôi mắt nhòe nước, bỗng hiện lên hình bóng một cậu bé sạch sẽ.


“Đừng khóc nữa, từ nay chơi với tớ nhé.” – Mùa gió ngày ấy, cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt cho tôi.


Từ mẫu giáo đến tiểu học, rồi trung học, cậu luôn chủ động xin thầy cô cho tôi ngồi cùng bàn với mình.


Không giống tôi, cậu rất được yêu quý.


Cậu da trắng, học giỏi, lại cao ráo sáng sủa, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của biết bao nữ sinh trong lớp.


Có lần tôi suýt bị Lưu Tiểu Tiểu bắt nạt lần nữa, cậu bước ra chắn trước mặt tôi, dõng dạc:


“Ai dám bắt nạt cô ấy là bắt nạt tôi!”


Ba năm cấp ba, tôi luôn nhớ đến cậu.


Mỗi lần bị bố mẹ lạnh nhạt, tôi đều nghĩ: Giá mà lúc này có cậu ở đây thì tốt biết mấy.


Tôi không ngờ, cậu lại thay đổi nhiều như vậy.


Những bất hạnh như thể cùng lúc ập đến cả hai chúng tôi.


Tiếng ồn ào trong toa tàu dần lắng xuống. Tôi thiếp đi lúc nào không hay.


Trong mơ, bố mẹ tôi ở phía trước, tôi và em gái ở phía sau. Họ ngoái lại vẫy tay, tôi vui vẻ định chạy đến thì... một bức tường vô hình chặn tôi lại.


Tôi trơ mắt nhìn em gái lao đến ôm chầm lấy bố mẹ, còn tôi thì bị bỏ lại, nhìn theo bóng dáng họ khuất xa mà không một ai quay đầu lại.


“Cô ơi, kiểm tra căn cước.” – Tiếp viên đánh thức tôi, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.


Tôi vội vàng đưa giấy tờ, chẳng bao lâu sau tàu cũng đến ga.


15


Bố mẹ không đến đón tôi. Người đón là Vương Lộ.


“Thiến Thiến!” – Tôi vừa ra khỏi ga liền nghe tiếng gọi to.


Tôi ngẩng đầu nhìn thấy hai người – một nam một nữ. Là Vương Lộ và… Mã Hạo Khiêm!


Tôi mừng rỡ vẫy tay đáp lại.


Chúng tôi cùng ăn một bữa đơn giản gần nhà ga. Tôi đang hút trà sữa thì hỏi:


“Sao cậu cũng đến vậy, Mã Hạo Khiêm?”


“Vương Lộ bảo không muốn đợi một mình, nên kéo tôi theo.” – Cậu ấy tỏ vẻ uất ức.


“Đi theo bản tiểu thư là vinh hạnh của cậu đấy!” – Vương Lộ búng tay bốp một cái vào đầu cậu ấy.


Họ đưa tôi về nhà. Chúng tôi hẹn nhau hôm sau đi chơi, coi như ăn mừng trước khi khai giảng.


Tôi đứng trước cửa, định bấm chuông thì tiếng cười nói vui vẻ vang lên bên trong khiến tôi như bị điện giật, vội rụt tay lại.


Tôi không muốn về nhà.


“Bố ơi! Con cưỡi ngựa bố nhé! Bố ơi bố ơi!” – Giọng em gái vang lên chói tai, xuyên qua màng nhĩ.


Tim tôi đập mạnh không kiểm soát.


Tôi ấn chuông cửa. Tiếng cười bỗng im bặt.


“Ai vậy?” Là giọng mẹ tôi. Không ai trong nhà nhớ hôm nay tôi về.


Tôi gượng gạo bước vào, lặng lẽ về lại phòng mình.


Đã có quá nhiều khoảnh khắc thế này khiến tôi đôi lúc hoài nghi: sống còn có ý nghĩa gì?


16


Lớp 12 đến rồi đi vèo một cái.


Cả năm chỉ quanh quẩn với việc phát đề và lật sách, chớp mắt đã thi xong đại học.


“Thiến Thiến, cố lên!” – Vương Lộ giơ tay làm động tác cổ vũ khi bước vào phòng thi.


Tôi giơ tay đáp lại, coi như nhận được.


Thi xong, tôi tính về thăm ông bà ngoại một chuyến. Thì bố mẹ tôi lại đột nhiên thông báo:


“Bố con thăng chức rồi, mình chuyển nhà đến gần công ty.”


“Lâu rồi đáng ra phải chuyển, giờ con thi xong rồi, vừa hay.”


Tôi lại lặng lẽ giúp họ dọn dẹp, suốt hơn nửa tháng trời.


Sau đó, Vương Lộ đề nghị đi du lịch tốt nghiệp.


“Chỉ một hai tuần thôi mà!”


“Hè năm ngoái cậu mất tích cả mùa rồi, hè này phải bù lại đó!”


Tôi chẳng còn cớ từ chối, đành đi cùng bọn họ.


Bố mẹ tôi chẳng quan tâm, hỏi tiền thì vẫn cho. Dù sao tôi cũng ít khi xin.


Suốt chuyến đi, lòng tôi cứ thấp thỏm.


Đứng trước biển khơi vô tận, tôi chợt nghĩ: Giá như mùa gió ở đây.


Chắc chắn anh ấy sẽ bắt tôi nhảy xuống nước, rồi lại kịp kéo tôi lên trước khi tôi chìm nghỉm.


Tôi tin anh ấy, còn hơn cả bố mẹ mình.


Trong lúc lơ đãng, tôi bỗng thấy một bóng người ở rất xa – giống hệt anh ấy.


Đứng trên bậc thềm cát, hình như cũng đang nhìn về phía chúng tôi.


“Nhìn gì thế?” – Vương Lộ vỗ tôi một cái, làm rơi cốc nước.


“Xin lỗi xin lỗi, cậu uống của mình đỡ nhé.” – Cô ấy nói.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo