Vẫn yêu em như ngày đầu - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Không sao, để mình mua lại.” – Tôi đứng dậy đi về phía cửa hàng.


Mã Hạo Khiêm ở phía sau lớn giọng trêu:


“Nếu không phải ngày nào cũng dính lấy cậu ấy, tôi còn tưởng cậu ấy có bồ rồi đấy!”


Tôi quay đầu trừng mắt với cậu ấy, rồi tiếp tục đi.


Tôi không hẳn muốn uống, chỉ là có cảm giác gì đó đang dẫn đường.


Tôi quay lại chỗ lúc nãy – không thấy ai nữa.


Cuối cùng chỉ đành cầm chai nước quay về.


17


Sau kỳ du lịch, tôi vội vàng trở về nhà ông bà ngoại.


Ăn tối xong, buổi tối tôi chạy lên gác, gõ cửa.


Một thanh niên cởi trần ra mở cửa, làm tôi giật nảy mình.


“Chào em xinh đẹp, tìm ai vậy?”


“Cho hỏi… có phải ở đây có người tên là Quý Như Phong không ạ?”


“À em nói ông chủ à? Nửa tháng trước ảnh dọn đi rồi.”


“Anh có liên lạc gì không?”


Anh ta lắc đầu: “Tôi đóng tiền thuê một năm, ảnh bảo sau một năm sẽ quay lại.”


Mùa gió qua rồi.


Tôi hỏi ông bà, họ cũng chẳng rõ:


“Nó nói trường cho suất học đại học.”


“Chắc đi học rồi.”


“Cuối cùng cũng chịu học hành đàng hoàng rồi.”


Tôi nóng ruột nhìn ông bà:


“Nhưng bây giờ là mùa hè mà? Đại học chưa khai giảng…”


Cuối cùng chẳng ai biết được gì thêm.


Tôi đến tìm Lưu Tiểu Tiểu, cô ta khoanh tay nhìn tôi:


“Tôi không nói đâu.”


Rầm – Cô ta đóng sầm cửa lại.


Nhóm bạn thân của cậu ấy cũng không còn thấy đâu nữa.


Tôi đợi mãi đến lúc khai giảng cũng không thấy cậu ấy.


Tôi và Vương Lộ cùng đến tỉnh G học, bố mẹ tiễn tôi đi rất vui vẻ.


Mã Hạo Khiêm học trường khác nhưng cùng thành phố.


Ngay đầu năm học, cậu ấy và Vương Lộ đã công khai yêu nhau.


Ở đại học, tôi quen thêm một nam sinh rất nhiệt tình, kiểu giống Mã Hạo Khiêm – tên là Nhâm Vũ.


Có lần bọn tôi đi ăn lẩu, gọi cậu ấy cùng đi.


“Cậu ta chắc định nhắm vào Lộ Lộ của tôi đấy!” – Mã Hạo Khiêm nghi ngờ.


“Thôi anh đừng lo, em thấy rõ là cậu ta để ý Thiến Thiến thì có!” – Vương Lộ đáp.


Tôi vừa bị họ chọc cho buốt óc, lại còn bị sặc nước.


“Mấy giờ rồi còn chưa tới? Đồ ăn lên đủ cả rồi.” – Tôi nói.


Đúng lúc đó, cậu ấy xuất hiện ở cửa.


“Ở đây!” – Vương Lộ gọi to.


Nhâm Vũ học chung ngành với tôi – báo chí.


Vương Lộ học luật, còn Mã Hạo Khiêm học trí tuệ nhân tạo.


“Thôi nào, sao em nhiệt tình thế?” – Mã Hạo Khiêm kéo tay cô ấy xuống.


Nhâm Vũ cúi người chào cậu ấy: “Xin chào huynh đài.”


Lần đầu hai người gặp nhau, mà đã khiến cả bàn cười ngặt nghẽo.


Cậu ấy ngồi cạnh tôi.


“Phải nói thật nhé, trông cậu ta cũng giống tôi phết!” – Mã Hạo Khiêm chọc ghẹo.


“Anh mù à? Rõ ràng người ta đẹp trai hơn!” – Vương Lộ nói xong, Mã Hạo Khiêm chu môi tỏ vẻ muốn khóc.


“Ôi chao, được rồi, anh đẹp trai nhất!” – Cả bàn phá lên cười.

 

18

 

Có thể do tính cách tôi khá hướng nội nên thường thích làm mọi thứ một mình.

 

Thỉnh thoảng Nhậm Vũ sẽ giữ chỗ cho tôi, tôi mới ngồi cùng cậu ấy. Nhưng cậu ấy cũng có nhóm bạn riêng nên không thường xuyên lắm.

 

Lúc ăn cơm, thi thoảng tôi ăn cùng Nhậm Vũ, đa phần là tôi đi với Vương Lộ, hoặc cả ba người ăn cùng nhau.

 

Tôi vẫn thường nghĩ đến Quý Như Phong. Không biết giờ này anh đang làm gì?

 

Chẳng lẽ anh không đến đây thật sao?

 

Tôi đã từng bảo anh mua điện thoại, anh lại nói không nuôi “thú cưng điện tử”.

 

Ở thị trấn thì mạng chậm như rùa.

 

Tôi để lại số điện thoại cho anh, vậy mà anh chưa từng gọi lấy một cuộc.

 

Rồi Tết đến.

 

Những ngày như thế này – sum vầy đoàn tụ – tôi lại chẳng nghĩ đến bố mẹ, mà chỉ nghĩ đến ông bà ngoại... và anh.

 

Tối đó, bọn tôi ra biển thả đèn trời.

 

Hai người cầm một chiếc, cùng thả lên trời.

 

Tôi sợ người khác nhìn thấy nên viết rất nhỏ:

 

"Quý Như Phong, em muốn gặp anh."

 

Gió biển lạnh cắt da, bọn tôi không nán lại lâu mà về trường.

 

Vương Lộ về ký túc xá lấy đồ rồi đi đón năm mới với Mã Hạo Khiêm.

 

Bốn người chúng tôi đi qua nhà lục giác của trường, đột nhiên có tiếng “vút”—pháo hoa bắn lên bầu trời.

 

“Có pháo hoa kìa! Lại xem thử đi!”

 

“Ai mà gan vậy, trường đâu cho bắn pháo hoa!”

 

Mọi người quanh đó đều đổ dồn về phía tiếng nổ.

 

Nhà lục giác rất to, người kia đứng phía đối diện bắn pháo.

 

Tôi càng đến gần thì càng bị ánh sáng lung linh thu hút.

 

Pháo hoa đầy trời rực rỡ lãng mạn.

 

Ai nấy đều giơ điện thoại quay phim.

 

Ánh mắt tôi dần tập trung vào người đang bắn pháo hoa. Anh đang nhìn tôi.

 

Tôi đứng tim một nhịp.

 

Bản năng mách bảo tôi bước về phía anh, nhưng vừa mới đi được vài bước thì bả vai bị ai đó kéo lại.

Pháo hoa nở rộ trên đầu, tôi quay đầu lại, thấy Nhậm Vũ.

 

“Dương Thiến, tớ thích cậu. Cậu có thể làm bạn gái tớ không?”

 

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc. Không thể ngờ cậu ấy lại tỏ tình vào lúc này.

 

“Ở bên nhau đi!” Vương Lộ hét lên.

 

Tôi hoảng loạn quay đầu nhìn Quý Như Phong. Anh đang cầm cây pháo, chĩa thẳng về phía hai chúng tôi.

 

Tôi hoảng quá, đẩy Nhậm Vũ ra, cậu ấy loạng choạng ngã ngửa.

 

Tôi lùi lại một bước, pháo hoa nghiêng lên trời nổ ngay trên đầu.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo