Vẫn yêu em như ngày đầu - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi chỉ nghĩ: xong rồi, anh ấy sẽ làm nổ đầu cậu ta mất!


Tôi sợ quá ngồi sụp xuống đất.


Nhậm Vũ định đỡ tôi, tôi lập tức quay lại nhìn chỗ vừa nãy.


Pháo hoa vẫn còn nhưng người thì đã biến mất.


Tôi chạy vòng vòng quanh đó, tìm không thấy ai.


Tôi bất lực xoay vòng, nước mắt rơi như mưa.


Anh chắc chắn thấy tôi mà! Tại sao lại bỏ đi?


“Quý Như Phong!” Tôi gào lên.


Bảo vệ đến: “Ai bắn pháo hoa đấy?”


Bạn bè kéo tôi chạy trốn.


Về đến ký túc xá, tôi ngồi trên ghế khóc.


“Tại sao cậu lại tỏ tình với tớ!” Tôi trút cơn giận dữ lên Nhậm Vũ.


Mọi người đều ngơ ngác nhìn tôi.


Khi tôi bình tĩnh lại, tôi kể hết bí mật về Quý Như Phong cho họ.


Chúng tôi cùng nhau tìm quanh khuôn viên trường nhưng không thấy anh.


Tôi bắt đầu nghi ngờ phải chăng mình ảo giác.


Thế nhưng, thông báo phê bình thì có, người thì không bị bắt. Ai đó đã tinh vi che kín tất cả camera gần đó bằng túi vải đen.


Cao như vậy, không hiểu làm cách nào.


Nhậm Vũ xin lỗi tôi, tôi cũng xin lỗi cậu ấy.


Chúng tôi hứa chỉ làm bạn, không vượt giới hạn.


“Sao cậu chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?” Vương Lộ hỏi.


“Mình  không biết bắt đầu từ đâu.”


Tôi nhìn hộp cơm, chẳng muốn ăn.


“Hay chúng ta đi từng trường tìm anh ấy?” Vương Lộ đề nghị.


Tôi lắc đầu: “Anh ấy không muốn lộ diện, chắc chắn có lý do riêng.”


“Mình thấy anh ấy hiểu lầm cậu có người mới rồi!”


Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.


“Sai rồi, sai rồi, mình chỉ không muốn cậu lúc nào cũng cô đơn. Nếu biết có người quan trọng như vậy, mình đã ngăn Nhậm Vũ rồi.”


Lòng tôi càng thêm rối bời.


Những ngày sau đó trở nên cực kỳ khó chịu.


Tôi thậm chí tức giận mà cố ý thân thiết hơn với Nhậm Vũ.


Cuối cùng tôi cũng nhận ra, cả hai chỉ hợp làm bạn.


“Cảm ơn nữ hiệp đã cứu mạng tiểu sinh.”


“Tôi không dám tưởng tượng cảnh đầu mình nổ tung vì pháo hoa.”


Tôi bật cười nhìn cậu ấy.


“Anh ấy trở lại, có khi sẽ ám sát tôi mất.” Nhậm Vũ thật sự lo sợ.


“Cùng lắm là ăn đòn chứ không giết người đâu.” Tôi hút ngụm trà sữa.


Nhưng… anh không quay lại nữa.


Tôi dần bắt đầu tin rằng, có thể anh nghĩ tôi đã có người mới. Rồi… rồi anh sẽ ra sao?


19


Kỳ nghỉ đông, tôi về quê ông bà nội.


Anh không về.


Tết, bố mẹ có ghé qua một chút rồi đi.


Hè năm sau, tôi lại đến nhà ông bà.


Tôi luôn để ý căn nhà kia, nhìn đến mức người thuê thấy phiền.


Một hôm anh ta đi đến hỏi:


“Cô cứ nhìn chằm chằm tôi – một người đàn ông trung niên – là sao hả?”


“Quý Như Phong đâu?” Tôi hỏi.


Anh ta hơi khựng lại:


“Không phải nói cậu ta sẽ quay lại sau một năm để lấy tiền thuê sao?”


Tôi càng hỏi, nước mắt bắt đầu rơi.


“Đừng khóc mà cô gái.” Anh ta định đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng lại thấy không ổn.


“Mùa xuân vừa rồi anh ta có về một thời gian. Tôi có chút tiền, hỏi anh ta có muốn bán nhà không.


“Anh ta đồng ý, chỉ lấy mấy món đồ quan trọng rồi đi luôn.”


Nghe xong, tôi khóc càng lớn hơn.


Ông bà nội tưởng tôi bị bắt nạt, ra quát ầm lên.


Anh ấy thật sự không cần tôi nữa rồi.


Chớp mắt đã vào năm hai.


Chương trình học càng ngày càng nặng.


Tôi bị cuốn vào công việc, dần quên đi mọi chuyện.


Tết tôi vẫn về quê.


Mùa xuân quay lại trường, thầy hướng dẫn bảo phải đi phỏng vấn cựu sinh viên xuất sắc, để lấy một tín chỉ.


Tốt nhất là hai người một nhóm, nam nữ càng tốt.


Tôi và Nhậm Vũ làm bài nghiên cứu, liên hệ được một vị cựu sinh viên, hẹn gặp tại quán cà phê.


Là một ông chú – chủ tịch công ty tách ra từ tập đoàn hóa chất.

 

Ngày xưa học kế toán.

 

Tôi và Nhậm Vũ ăn sáng, đợi đèn đỏ để qua đường.

 

Bất chợt cảm thấy có ánh mắt dính chặt vào mình.

 

Tôi ngẩng lên, đụng ánh nhìn từ phía đối diện.

 

Trời xuân vẫn còn lạnh, người đó mặc áo khoác đen kéo khóa đến cổ.

 

Tóc dài che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng.

 

Tôi lướt nhìn một cái rồi vội quay đi – đẹp trai đến mấy tôi cũng không dám nhìn lâu.

 

Nhưng cảm giác lạ lắm.

 

Tôi lại nhìn sang. Anh ấy đang đi về phía tôi!

 

Chỉ còn mười giây nữa mới hết đèn đỏ.

 

Tim tôi như muốn nổ tung.

 

Xe cộ chạy sát bên cạnh anh, có người còn thò đầu ra mắng.

 

Nhậm Vũ cũng ngạc nhiên:

 

“Người này điên à?

 

“Phá luật giao thông, không sợ chết sao?”

 

Tôi bỗng choáng váng, cảm giác thiếu oxy, ngồi thụp xuống.

 

“Thiến Thiến, cậu sao vậy?” Nhậm Vũ cũng ngồi xuống hỏi han.

 

Tôi nhìn cậu ấy, thở dài:

 

 “Nhậm Vũ, cậu có năm giây để chạy trốn. Quý Như Phong tới rồi.”

 

“Cái gì?! Cái tên điên kia là Quý Như Phong á?!”

 

Cậu ấy lập tức chạy núp sau gốc cây.

 

“Thiến Thiến, cậu phải cứu tôi!”

 

Không trách cậu ấy được, dáng vẻ liều mạng của Quý Như Phong đến tôi cũng sợ.

 

Quả nhiên anh đi thẳng tới chỗ Nhậm Vũ.

 

Tôi vội kéo tay anh, ngồi bệt xuống đất.

 

Phải bảo vệ người ta chứ!

 

Anh quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh:

 

“Buông.”

 

Ít lời mà đáng sợ.

 

“Anh trai ơi, em với cô ấy không có gì đâu! Tha cho em!”

 

Nhậm Vũ như bị bắt gian tại trận.

 

Tôi kéo tay anh lại:

 

“Lâu rồi không gặp, bạn trai.”

 

Chúng tôi cứ thế – một người đứng, một người ngồi – nhìn nhau rất lâu.

 

Tôi vẫn nắm tay anh.

 

Mấy con quạ đi ngang qua giữa hai đứa.

 

“Em với cậu ấy thực sự không có gì, chỉ là bạn thôi.”

 

“Hôm nay đi phỏng vấn theo yêu cầu của trường.”

 

Anh có vẻ không hiểu, nhưng sắc mặt dịu đi một chút.

 

Tôi đứng dậy, nhào vào lòng anh:

 

“Quý Như Phong, anh đúng là không có tim!”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo