Vừa Ghét Lại Vừa Thích - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-23-

 

Trong mắt mẹ tôi, mọi thứ dường như đã quay trở lại đúng quỹ đạo, mọi chuyện đều đang tốt lên.

 

Cuối cùng, tôi cũng “trở lại làm người bình thường”.

 

Nhưng thực tế thì…

 

Mỗi khi đêm đến, tôi lại lặng lẽ dựa vào bức tường ngoài hành lang bệnh viện, giữa không gian yên tĩnh tuyệt đối, tôi mới cảm thấy mình thực sự còn sống.

 

Không khí như đông cứng lại, chỉ còn tiếng kim đồng hồ kiểu cũ trên tường chậm rãi chuyển động.

Dưới ánh trăng mờ mịt cuối hành lang, tôi không kiềm được mà nhớ lại đêm hôm đó…

 

Là tôi ép buộc Phong Thời Cảnh, là tôi ôm lấy hắn, hôn hắn…

 

Phong Thời Cảnh chưa từng chủ động.

 

Suốt những ngày qua, hắn cũng không níu kéo, không đổi tài khoản để nhắn lại cho tôi.

 

Mỗi lần Từ Tĩnh gọi điện đến thăm hỏi, tôi đều thầm nghi ngờ…

 

Liệu có khi nào… Hắn cũng đang ở gần đó, nghe cùng không?

 

Nhưng tôi lại chẳng nhận chút tin tức nào về hắn.

 

Cho đến tối nay, tôi rảnh tay đăng nhập vào tài khoản phụ…

 

Tôi mới phát hiện, suốt một tuần mất liên lạc, hắn đã gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm.

 

Tôi đã im lặng lạnh nhạt với hắn suốt một tuần rồi.

 

Tôi nghĩ giấc mộng hão huyền này… Cũng nên đến hồi kết rồi.

 

Tôi mở khung trò chuyện, giữa hàng trăm tin nhắn của hắn, tôi chỉ trả lời duy nhất một câu:

 

[Chia tay đi, thật ra tôi là con trai.]

 

Tôi cũng tiện tay chuyển trả lại toàn bộ số tiền mà hắn từng gửi.

 

Lịch sử trò chuyện dừng lại ở một chữ: “Xin lỗi.”

 

Tôi cắn răng, vừa chuẩn bị ấn nút xoá bạn thì…

Đối phương lập tức trả lời:

 

[Tôi biết.]

 

[Tôi biết cậu là con trai, có thể đừng chia tay được không?]

 

Tay tôi khẽ run lên.

 

[Cậu biết cái gì? Rõ ràng cậu luôn coi tôi là bạn gái! Cậu vốn không hề biết tôi là ai…]

 

“Cảnh Lăng.”

 

Giọng nói quen thuộc ấy bất ngờ vang lên ngay sau lưng tôi, độ to vừa đủ để cả hai nghe thấy… Rất khẽ, nhưng lại dõng dạc.

 

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi, vang lên một tiếng “cạch” giữa hành lang tĩnh lặng.

 

“Bảo bối, tôi đã chờ cậu rất lâu rồi… Quay lại nhìn tôi một chút đi, được không?”

 

 

-24-

 

Mấy ngày tôi trở về, mọi chuyện xảy ra thật kỳ lạ.

 

Từ những giỏ hoa quả và bó hoa xuất hiện lạ lùng trước cửa phòng bệnh; vết thương nơi bàn tay được băng bó không rõ từ khi nào; rồi chiếc chăn phủ lên người khi tôi ngủ gục trên ghế dài hành lang…

 

Và cả cái ôm ấm áp trong giấc mơ cũng lạ lùng không kém.

 

Thậm chí, đến cả Phạm Thường Dư – người cứ đòi tiền tôi mãi – cũng đột ngột biến mất không lý do.

 

 

Thì ra là vậy…

 

Phong Thời Cảnh kéo tôi ra góc khuất dưới lầu, xung quanh không có camera, cũng chẳng có ai khác.

 

Hắn chẳng nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt…

 

Ôm đến mức tôi sắp không thở nổi… Nhưng lại chẳng nỡ đẩy ra.

 

Cho đến khi gió đêm thổi qua khiến sống lưng lạnh buốt, tôi mới khàn giọng hỏi:

 

“Phong Thời Cảnh, rốt cuộc cậu đã giấu tôi bao nhiêu chuyện?”

 

Từ tài khoản phụ yêu đương qua mạng, chuyện theo tôi về nhà, tìm bạn gái chỉ để đối phó với mẹ tôi, tình cảm không thể nói ra thành lời...

 

“Những chuyện đó, tôi đều biết cả.”

 

Phong Thời Cảnh hơi nghẹn ngào, giải thích:

 

“Thật ra, từ đầu tôi đã biết ‘Y Y’ là cậu rồi. Tôi hiểu nỗi khổ của cậu, nên mới vờ như không biết. Dù rõ ràng hai đứa đều thích nhau mà chẳng thể tỏ tình… Nhưng chỉ cần là cậu, dù là tình yêu lén lút qua mạng thì tôi cũng bằng lòng.”

 

“Nhưng tôi vẫn có tư tâm. Sau khi bác gái dần khỏe lại, tôi sợ cậu sẽ thật sự nảy sinh tình cảm với bạn diễn, nên…”

 

“Cho nên cậu không cho phép tôi hợp tác với bất kỳ ai quá một tháng, liên tục ‘cắm sừng’ tôi, đúng không?”

 

Hắn quay mặt đi, khẽ gật đầu.

 

“Người mà mọi người nói rằng tôi thầm yêu… Từ đầu đến cuối đều là cậu.”

 

Vì sợ tôi khó xử, nên ba năm trước hắn không dám tỏ tình…

 

Vì thế mới chỉ dám đứng lại ở ranh giới bạn bè, diễn trò với tôi suốt ngần ấy năm.

 

“…”

 

Phải làm sao bây giờ…

 

“Phải làm sao bây giờ… Phong Thời Cảnh.”

 

Tôi uất nghẹn đến mức phát khóc, cảm giác không cam lòng như đang cào xé trong lồng ngực.

 

Nếu tôi chưa từng biết hắn cũng yêu mình, thì tôi sẽ chỉ nghĩ đây là một mối tình đơn phương dài đằng đẵng, chỉ có tôi là người không dứt ra được.

 

Nhưng bây giờ thì sao…

 

“Nhưng giờ, cậu lại khiến tôi… Sao có thể buông tay cho được đây?”

 

Nước mắt tôi không kiềm chế nổi, cứ thế mà trào ra.

 

Tôi chôn mặt vào hõm vai hắn, nấc lên không ngừng.

 

“Đừng buông tay, không cần phải buông tay.”

 

Phong Thời Cảnh nâng mặt tôi lên, dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ nơi khoé mắt.

 

“Lần này tôi quay lại… Là để giành lấy cơ hội được ở bên cậu. Chờ tôi nhé, được không?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo