Vừa Ghét Lại Vừa Thích - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-20-

 

Trên tàu, bánh xe kim loại va vào đường ray không ngừng, vang lên tiếng “leng keng”.

 

Trong không khí vương mùi ẩm mốc như mùi của sự mục nát.

 

Tôi cố nén cơn thù hận, nghiến răng hỏi:

 

“Là ông gửi ảnh cho mẹ tôi phải không?”

 

Phạm Thường Dư lắc lư chiếc điện thoại, cười nhạt, không trả lời thẳng:

 

“Tối qua tình cờ đi ngang qua thôi, ta còn chụp được khá nhiều đấy. Tiểu Lăng muốn xem mấy tấm khác không?”

 

“Ông... Phạm Thường Dư, ông điên rồi à? Ông biết rõ bà ấy vừa mới ổn định chưa được nửa năm mà còn cố tình chọc bà ấy sao?”

 

Tôi bị thái độ cợt nhả của ông ta chọc đến mức tức nghẹn ngực.

 

Nếu không phải đang ở nơi công cộng thì tôi thực sự đã muốn thay mẹ mình đánh chết kẻ giả nhân giả nghĩa này rồi!

 

Thế nhưng Phạm Thường Dư chẳng hề áy náy chút nào, giọng điệu nhẹ như lông ngỗng:

 

“Chỉ đi ngang rồi đúng lúc nhìn thấy thôi. Cũng nên để bà Cảnh nhìn xem, đứa con trai mà bà ấy nuôi nấng bao năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi gên của ta... Ặc!”

 

“Ông, con mẹ nó, ông không xứng làm bố, không xứng làm người!”

 

Cơn giận dâng lên đỉnh điểm khiến tôi không nhịn được nữa mà bật dậy tung một cú đấm.

 

Chiếc kính gọng bạc đầy vẻ trí thức của Phạm Thường Dư bị tôi đấm vỡ tan tành, máu từ khớp ngón tay tôi nhỏ xuống từng giọt.

 

Hành khách xung quanh hoảng hốt gọi tiếp viên, còn ông ta thì giả vờ độ lượng xua tay, lau vết máu nơi khoé mắt rồi quay sang cười với tôi:

 

“Không sao đâu, không sao đâu. Đây là con trai tôi mà, chỉ là mâu thuẫn trong nhà thôi…”

 

Phạm Thường Dư chỉnh lại quần áo, vẫn giữ dáng vẻ chỉnh tề bên ngoài rồi nghiêng đầu, cười khẽ, nói:

 

“Ta không có ác ý gì đâu, Tiểu Lăng. Chỉ là gần đây công ty ta gặp chút khó khăn về dòng tiền… Mà con cũng ở bên cậu cả nhà họ Phong rồi, ta chỉ muốn đòi hai triệu, chắc không quá đáng chứ?”

 

Nắm đấm đang rỉ máu của tôi siết chặt lại, phát ra tiếng răng rắc.

 

Năm xưa, sau khi ông ngoại giao công ty cho Phạm Thường Dư, ông ta đã lén rút đi rất nhiều cổ phần, biến cả công ty thành cái vỏ rỗng.

 

Nếu không nhờ những người bạn thân tình giúp đỡ, nhà họ Cảnh đã phá sản từ lâu rồi.

 

Phạm Thường Dư chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của chúng tôi.

 

Tên ngụy quân tử này, cả đời đều là kẻ đạo đức giả. Mà giờ đây, ngay khoảnh khắc này…

 

“Nếu con không đồng ý, vậy thì… Ta cũng chẳng ngại gửi mấy tấm ảnh đó cho cả nhà họ Phong xem thử đâu, cả... giới truyền thông nữa.”

 

 

-21-

 

Mãi đến khi xuống tàu, tôi cũng không dám mở bất kỳ tin nhắn chưa đọc nào.

 

Tài khoản chính hay tài khoản phụ đều hiện đầy những lời hỏi han từ “F” gửi đến.

 

Nhưng tôi không thể đọc thêm dù chỉ một tin.

 

Mẹ tôi đã vì bức ảnh đó mà tức đến mức phải nhập viện.

 

Trong phòng bệnh bừa bộn hỗn loạn, mảnh kính và mảnh gốm vỡ văng đầy sàn.

 

Cô giúp việc đứng chắn ngay cửa, tay bưng thuốc và thức ăn, không dám bước vào.

 

Thấy tôi đến, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, đưa đồ cho tôi, bảo tôi vào khuyên bà ấy.

 

Ai cũng biết, dù mọi chuyện là do tôi mà ra, nhưng hiện tại, mẹ chỉ còn lại mình tôi thôi.

 

Từ khoảnh khắc sự thật bị phơi bày, tôi đã trở thành thành đứa con duy nhất của bà ấy trong suốt mười tám năm qua.

 

Phần của Phạm Thường Dư – cũng nên do tôi gánh lấy.

 

“Mẹ… Con sai rồi.”

 

Người đang ngồi đờ đẫn trước giường bệnh khẽ run lên, từ từ quay đầu lại, nhìn tôi đặt đồ xuống.

 

Mắt bà ấy đỏ ngầu, tóc rối tung, dáng vẻ rối loạn… Tinh thần hoảng loạn.

 

“Từ khi nào bắt đầu? Là nó chủ động hay con?”

 

Tôi siết chặt bàn tay giấu dưới vạt áo, cụp mắt, dối lòng nói:

 

“Bọn con chưa từng bắt đầu gì cả. Là do con uống say, nhìn nhầm hắn thành bạn gái cũ… Nên mới thành ra như vậy.”

 

“Uống say à? Uống say mà lại nhận nhầm bạn thân từ nhỏ thành con gái à? Mấy đứa bạn gái cũ của con, có bao nhiêu là thật chứ? Mẹ tin tưởng Tiểu Cảnh như vậy nên mới để con ở cùng một ký túc xá với nó, thế mà hai đứa lại học cái thứ bệnh hoạn kia…”

 

“Mẹ, con sai rồi! Tất cả là do con, là con chủ động… Xin mẹ tha cho bản thân mẹ đi, được không?”

 

Tôi quỳ gối xuống đất, không ngừng xin lỗi và giải thích, dù mảnh kính đâm rách da thịt, tôi cũng không thấy đau.

 

Chỉ cảm thấy nghẹt thở.

 

Bà ấy đang bên bờ vực sụp đổ, dù tôi có nói gì, bà ấy cũng sẽ chỉ lấy cái chết ra ép buộc tôi cả đời này không được gặp lại Phong Thời Cảnh…

 

Dù chỉ làm bạn cũng không được.

 

 

-22-

 

Đêm đầu tiên sau khi trở về nhà, tôi thức trắng.

 

Nửa đêm, cuối cùng mẹ cũng la hét đến mức kiệt sức mà chịu yên, sau khi truyền đạm thì mới ngủ thiếp đi.

 

Đúng dịp nghỉ hè, phía trường học cũng đồng ý cho tôi nghỉ phép.

 

Tôi đã đồng ý sẽ không gặp Phong Thời Cảnh nữa, sẽ trốn tránh hắn cả đời…

 

Tôi cũng mặc kệ những tin nhắn mà hắn gửi, thậm chí còn chặn luôn liên lạc.

 

 

Sau một tuần chuyển về sống lại, bệnh tình của mẹ tôi dần có dấu hiệu thuyên giảm.

 

Thấy tôi thật sự không còn liên lạc với Phong Thời Cảnh, tâm trạng bà ấy cũng ổn định hơn, ôm lấy tôi, mãn nguyện nói:

 

“Tiểu Lăng, mẹ biết mà, con không phải loại người đó. Con có thể thay đổi được…”

 

“…”

 

Tôi cũng ước gì bản thân có thể thay đổi được.

 

Nhưng mà… Tôi đã thầm yêu người đó tròn sáu năm rồi.

 

Sao có thể dễ dàng quên đi được chứ?

 

Từ rung động đầu đời năm lớp 10, đến cơn ác mộng năm lớp 11…

 

Năm đó, bụi hoa hồng tôi trồng chẳng nở hoa, cũng giống như tình cảm này, mãi chẳng thể có kết quả.

 

Tôi đã tự lừa dối bản thân suốt sáu năm trời.

 

Tương lai sau này, liệu tôi sẽ phải sống cả đời chỉ với chút ký ức và vài đoạn tin nhắn còn sót lại sao?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo