Vừa Ghét Lại Vừa Thích - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

 

-15-

 

Phòng bao ngập trong ánh đèn rực rỡ và rượu chè bỗng vang lên một tràng cười ầm ĩ, suýt nữa át cả tiếng nhạc chói tai.

 

Không ai trong đám người ở đây mà không biết… Người mà tôi ghét nhất trong đời này là Phong Thời Cảnh.

 

Tôi và hắn nổi tiếng là một cặp kỳ phùng địch thủ không đội trời chung.

 

Từ Tĩnh là người đầu tiên giục tôi nhanh chóng gọi điện cho hắn:

 

"Đều là anh em cả, Lăng ca đừng sợ! Bạn gái thằng út rộng lượng như vậy, chắc chắn sẽ không ghen đâu..."

 

Tôi khựng lại một chút: 

 

"Bạn gái hắn rộng lượng chỗ nào?"

 

"Thế chị dâu không rộng lượng chắc? Cảnh ca của chúng ta từng thầm yêu một người bao nhiêu năm, chị dâu cậu ta cũng nói yêu là yêu luôn, chẳng ghen tuông gì cả..."

 

Người nói là bạn học cấp ba hồi trước.

 

Có vẻ như, ngoài tôi ra, ai cũng biết chuyện Phong Thời Cảnh từng thầm yêu một người rất nhiều năm.

 

Tim tôi bỗng thấy nặng nề.

 

Sau khi nốc liền mấy ly rượu, tôi không nghĩ ngợi nhiều mà mỉm cười gượng cười gạo, lớn tiếng tuyên bố nhất định phải khiến hắn ghê tởm một trận.

 

Dù sao thì tôi và hắn vốn chẳng có khả năng đến được với nhau.

 

Dù là vì hắn hay vì gia đình của tôi.

 

 

Cuộc gọi được nhận, ở đầu dây bên kia vang lên  một giọng điệu khàn khàn trầm thấp nghe như vừa mới khóc, lại mang theo vẻ vội vã:

 

"Cảnh Lăng, rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy? Đã nửa đêm rồi, ngoài trời vẫn đang mưa, cậu..."

 

"Câm miệng."

 

Tôi bị rượu chuốc đến mức mơ màng, đầu óc không còn tỉnh táo.

 

Rượu vào gan lớn, tôi liền hét toáng lên giữa phòng bao ồn ào:

 

"Phong Thời Cảnh, bây giờ tôi muốn hôn cậu một cái!"

 

"..."

 

Hét xong, tôi lập tức cúp máy.

 

Tiếng cười ồ vang lên xung quanh, mấy anh em đồng loạt khen tôi gan dạ.

 

Chắc bên kia bị tôi làm cho kinh hãi không nhẹ, gọi lại hơn chục cuộc liên tiếp...

 

Mà tôi nào dám nghe?

 

Tôi dứt khoát tắt nguồn điện thoại, quăng sang một bên rồi uống tiếp.

 

Uống đến nửa đêm, đầu óc ai cũng mơ hồ, cả phòng bao gục gần hết.

 

Bụng dạ tôi cồn cào khó chịu, tôi một mình lảo đảo vào nhà vệ sinh.

 

Rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu lên, tôi lại đột ngột bắt gặp khuôn mặt quen thuộc phản chiếu trong gương…

 

Môi hắn mím chặt, gương mặt âm trầm kìm nén khiến người ta thấy chán ghét...

 

Khiến lòng tôi loạn cả lên.

 

 

-16-

 

“Bảo bối…”

 

Trán Phong Thời Cảnh đẫm mồ hôi, hơi thở cũng nóng rực.

 

Chỉ trong mơ, hắn mới gọi tôi là “bảo bối”.

 

“Sao uống say rồi mà cũng có thể ảo tưởng tới con hồ ly thối nhà cậu vậy hả?”

 

Tôi đưa tay nhéo khuôn mặt quyến rũ mê người của hắn, không nhịn được mà ôm lấy cổ hắn, dụi dụi: 

 

“Chỉ giỏi quyến rũ tôi thôi, đồ lẳng lơ!”

 

“Cảnh Lăng, cậu nghe tôi nói, thật ra tôi…”

 

“Không được nói.”

 

Tôi càng dụi càng thấy trong lòng nghẹn lại, như không thở nổi.

 

“Dù gì cũng chỉ là giấc mơ, tôi chỉ muốn có một giấc mộng đẹp thôi! Nên Phong Thời Cảnh, nếu cậu có ý thức thì không được mở miệng… Để tôi nói.”

 

Phong Thời Cảnh không nhúc nhích nữa.

 

Hắn mím môi, vành mắt đỏ hoe.

 

Tôi cứ thế lẩm bẩm một mình:

 

“Phong Thời Cảnh, tôi phát hiện ra mình nói dối nhiều quá, đến cuối cùng, ngay cả bản thân cũng chẳng phân biệt được… Thật giả lẫn lộn.

 

“Gần đây, để lừa cậu, tôi đã nói rất nhiều câu ‘thích anh’, ‘muốn gặp anh’, ‘muốn ôm anh’, ‘muốn hôn anh’…”

 

“Vậy mà lúc gặp cậu, chỉ dám nói ‘ghét cậu thôi.”

 

“Phải làm sao đây, Phong Thời Cảnh? Tôi đã tự lừa mình suốt sáu năm rồi, mà giờ lại thấy không thể lừa được nữa. Vì tôi nhận ra, thật ra mình…”

 

“Thật ra mình luôn luôn thích cậu.”

 

Sắc mặt Phong Thời Cảnh bỗng cứng lại, bàn tay đang đỡ lấy eo tôi khựng tại chỗ.

 

Tôi cười khẩy hai tiếng, dưới tác động của rượu lại bắt đầu nổi điên:

 

“Thế còn cậu thì sao? Cậu thì sao hả? Cậu có crush trước, lại đi thích một đứa bạn qua mạng chỉ biết làm trò quyến rũ để moi tiền cậu! Cậu, cậu…”

 

Tôi càng nói càng nghẹn ngào, tức đến mức giơ tay đấm vào người hắn:

 

“Đệt, dựa vào đâu mà cậu thầm yêu người khác lại không nói với tôi? Dựa vào đâu mà lại đi thích một người qua mạng như vậy, dựa vào đâu mà cướp hết đối tác làm ăn của tôi, rõ là cậu biết…”

 

“Đủ rồi.”

 

Hơi ấm đặt trên eo tôi ngày càng nóng bỏng.

 

Giây tiếp theo, má tôi bất ngờ bị siết chặt…

 

Đôi môi ướt át nóng rực ụp xuống.

 

Nụ hôn ấy kéo dài da diết, lâu đến mức như thật vậy… Lâu đến mức tôi không thở nổi, hai chân bị tách ra, mềm nhũn.

 

Tôi luống cuống bám lấy bồn rửa phía sau, nhưng lại bị Phong Thời Cảnh giữ lấy đùi, bế bổng cả người tôi đặt lên bệ rửa tay rồi tiếp tục hôn mãnh liệt.

 

Tấm gương sau lưng cấn vào lưng làm tôi thấy đau nhói, lành lạnh…

 

Nhưng khoang miệng tôi lại nóng bỏng lạ thường.

 

Ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, hỗn loạn, nghe không rõ lời bên tai nữa.

 

“Tôi biết… Tôi biết hết cả rồi.”

 

“Tôi cũng luôn thích cậu, chúng ta sẽ bên nhau mà… Bảo bối.

 

“Cậu phải chờ tôi, được không?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo