Vừa Ghét Lại Vừa Thích - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-17-

 

Tôi mà uống say thì rất dễ mất trí nhớ.

 

Sau đó, sao mà về được ký túc xá thì tôi hoàn toàn không nhớ nổi.

 

Chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện môi mình bị trầy, còn sưng lên…

 

Ở chỗ thắt lưng cũng ê ẩm.

 

Tôi gượng dậy hỏi Từ Tĩnh, cậu ấy nói tối qua tôi đi vệ sinh một lát rồi bặt tăm luôn.

 

Tôi nghĩ bụng mình cũng giỏi thật, say như chết mà vẫn bò về được ký túc xá.

 

Tôi cố nén cơn đau đầu vì say, mở điện thoại ra, thấy cả màn hình đầy cuộc gọi nhỡ.

 

Ngoài Phong Thời Cảnh ra thì hơn hai chục cuộc còn lại đều từ mẹ tôi.

 

Tôi lập tức giật nảy mí mắt, vội vàng chạy ra ban công định gọi lại thì bất ngờ đụng trúng Phong Thời Cảnh.

 

Môi hắn cũng hơi trầy.

 

… Thật kỳ lạ.

 

"Cảnh Lăng..."

 

Tôi lờ mờ nhớ lại chuyện tối qua sau khi thua trò chơi, lập tức quay mặt đi, tránh né sự đụng chạm của hắn.

 

Trên gương mặt luôn điềm tĩnh của Phong Thời Cảnh thoáng hiện chút vẻ thất vọng.

 

Cuối cùng, hắn buông tay, khẽ mỉm cười tự giễu: 

 

"Lại quên rồi, đúng không?"

 

Tôi cầm điện thoại, đầu ngón tay khẽ run, vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn: 

 

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."

 

Tôi tránh khỏi hắn rồi chui vào góc gọi lại cho mẹ.

 

Nhưng người nghe máy không phải mẹ tôi, mà là bác sĩ tâm lý của bà ấy…

 

"Tiểu Lăng, cháu biết tối qua ảnh chụp trong KTV của cháu đã bị ai đó ghi lại rồi gửi cho mẹ cháu không? Giờ bệnh tình của bà ấy lại bất ổn rồi, cháu tranh thủ về sớm an ủi bà ấy một chút đi..."

 

 

-18-

 

Khi ngồi trên tàu cao tốc, tay tôi vẫn còn run lẩy bẩy.

Trong bức ảnh mà bác sĩ tâm lý gửi đến…

 

Tôi đang ôm lấy Phong Thời Cảnh, hôn nhau ở một góc khuất.

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh ấy, toàn bộ ký ức đêm qua như thủy triều tràn về trong đầu tôi.

 

Tôi nhớ ra mình đã nói gì, làm gì…

 

Là tôi không kiềm chế được bản thân, lấy danh nghĩa báo thù để quen qua mạng với hắn, rồi lại mượn men say mà nói năng bậy bạ…

 

Là tôi đã khiến mẹ tái phát bệnh cũ.

 

Qua điện thoại, bà ấy suy sụp hỏi tôi, tại sao lại học theo người đó:

 

“Con… Mẹ yêu con nhiều như vậy, nhiều như vậy…

Vậy mà cuối cùng, tại sao con lại đi vào vết xe đổ, học theo kẻ đã khiến chúng ta đau khổ đến thế?”

 

“…”

 

Tôi nhận sai, bất lực nói lời xin lỗi.

 

Chuyện đã đến nước này, mất hay có đều không còn do tôi định đoạt.

 

Tôi run rẩy gõ lời xin lỗi và giải thích với mẹ trong lúc ngồi trên xe, cứ xóa đi viết lại không biết bao nhiêu lần.

 

Cho đến khi một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi xuống đối diện tôi, gõ nhẹ lên bàn.

 

“Tiểu Lăng, sao sắc mặt kém thế?”

 

“…”

 

Tôi giật mình.

 

“Phạm Thường Dư? Ông…”

 

Khoảnh khắc gương mặt đó xuất hiện, lồng ngực tôi nghẹn lại.

 

Đầu óc tôi trống rỗng, không thể kiềm chế được nỗi căm hận đang dâng lên.

 

Ông ta chính là “người đó” trong miệng mẹ tôi, là kẻ thù tội ác tày trời.

 

Cũng là người mà tôi từng… Vô cùng kính trọng… Bố ruột của tôi.

 

 

-19-

 

Mẹ tôi đã bị ép làm "đồng vợ" suốt mười tám năm trời.

 

Năm biết được sự thật, tôi đang học lớp 11, 17 tuổi.

 

Phạm Thường Dư là con rể nhà họ Cảnh, trước mặt nhà họ Cảnh – bao gồm cả mẹ tôi – ông ta luôn là hình mẫu hoàn hảo:

 

Tốt nghiệp đại học danh tiếng, năng lực làm việc xuất sắc, tính cách ôn hoà, vẻ ngoài cũng nho nhã tuấn tú, mới vào công ty đã được rất nhiều người theo đuổi…

 

Mà trong số đó có cả tiểu thư nhà giàu đến thực tập ở công ty.

 

Trong hàng loạt người theo đuổi, Phạm Thường Dư đã nhắm trúng mẹ tôi một cách chuẩn xác.

 

Ông ta nhiệt tình đáp lại, làm đủ thứ chuyện lãng mạn cùng mẹ tôi.

 

Thời điểm đó, mẹ tôi chưa công khai thân phận, tưởng rằng Phạm Thường Dư thật lòng yêu mình, nên đã bất chấp sự phản đối của gia đình để cưới ông ta.

 

Ông ngoại và những người khác bất lực, cuối cùng không chỉ nhượng bộ mà còn xem Phạm Thường Dư như con ruột mà nuôi dưỡng, giúp đỡ ông ta thăng tiến trong sự nghiệp.

 

Cho đến năm tôi học lớp 11, người bạn trai mà Phạm Thường Dư giấu bên ngoài hơn mười năm trời bất ngờ tìm đến tận cửa.

 

Tất cả những điều tốt đẹp bề ngoài, trong đêm hôm đó hoàn toàn sụp đổ.

 

 

Sau đó, mẹ tôi không thể chấp nhận được sự thật ấy, bị những lời kích động của Phạm Thường Dư làm cho phát bệnh tâm thần rối loạn lưỡng cực.

 

Bà ấy bắt đầu theo dõi, kiểm soát tôi, không cho tôi thân thiết quá mức với bất kỳ nam sinh nào, đến khi tôi vào đại học còn ép tôi phải có bạn gái.

 

Để giữ ổn định tình trạng bệnh của mẹ, tôi chỉ có thể nghe lời bác sĩ mà phối hợp, bỏ tiền thuê bạn gái giả để đối phó với bà.

 

Tôi không thể yêu ai khác…

 

Bởi vì người tôi thật sự thích, ngay từ đầu đã bị mẹ tôi kiên quyết cấm cửa.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo